"Em cả nghĩ rồi." Phó Tam Sinh phủ nhận. "Cậu ấy mới hai mươi, không chung một đường với anh."
"Có tình yêu nào rạch ròi như anh nói, chung đường với không chung đường gì." Phó Minh Kiệt khăng khăng. "Nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên em thấy anh dẫn người lạ về nhà. Anh không có chút gì thật sao?"
"Không." Phó Tam Sinh khẳng định. "Trước đây Quan Cạnh từng giúp anh, lần này anh để cậu ấy ở nhờ. Nhiều lắm chỉ có qua có lại thôi."
Nhìn em trai còn muốn cà cứa, Phó Tam Sinh bèn chặn trước: "Được rồi, đừng đoán nữa. Muốn ăn lẩu muốn nhận lì xì không? Mau giúp vợ em đi."
"... Thôi được, nếu anh đã nói không thì không vậy." Phó Minh Kiệt bĩu môi, tự tìm lý do cho mình. "Không phải cũng tốt. Khoảng cách thế hệ quá lớn, khó tìm được tiếng nói chung, bên nhau cũng dễ gây gổ..."
"Minh Kiệt, anh nói gì với anh Tam vậy?" Trình Ngọc ngắt lời, tránh cho Phó Minh Kiệt lại lảm nhảm. "Giúp em lấy hai cái thìa nào. Với cả, anh nhìn xem còn sót gì không, đừng để Quan Cạnh bận rộn trong bếp một mình chứ."
Phó Minh Kiệt vội đáp: "Anh đây. Anh đi ngay."
Phó Minh Kiệt vừa bước vào phòng bếp không lâu, Quan Cạnh đã tíu tít chạy ra ngoài với đĩa khoai tây và khoai lang đầy ụ. Cậu hỏi như thể tranh công: "Anh Tam, kỹ thuật dùng dao của tôi thế nào?"
Phó Tam Sinh đương mở tủ lạnh lấy bia thì khựng lại. Anh quét mắt qua đống lát cắt mỏng dính gần như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-quy-amoxicillin/2658429/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.