Quan Cạnh đã từng chứng kiến dáng vẻ say khướt của không ít người. Tỉ dụ như bố cậu, thích lẩm bẩm lải nhải một mình những hai giờ. Tỉ dụ như Đồng Triết, hễ uống vào thì khóc, là cái kiểu khóc âm thầm lặng lẽ. Hoặc như phó chủ tịch Câu lạc bộ Guitar, mười lần chè chén thì hết tám lần say, mà lần nào cũng nhảy nhót thoát y múa lửa. Nhưng chẳng ai trong số họ giống như Phó Tam Sinh. Anh hát vừa to vừa lạc điệu, sau đó còn khỏa thân đứng trước mặt người khác như chẳng hề gì.
Nhưng, sao da anh mịn vậy? Mặt đã trắng, bên trong còn trắng hơn.
Nào có người ba mươi tuổi như anh chứ?
Khoan, từ từ. Quan Cạnh, mày điên à? Mày đang nghĩ gì vậy, nó có phải trọng điểm không?!
Buộc mình rút mớ liên tưởng đẩu đâu lại, Quan Cạnh đứng phắt dậy, kéo tay Phó Tam Sinh đi một mạch về phòng.
Phó Tam Sinh vừa trở về lãnh địa đã hệt chiếc máy được bật lại, anh đẩy Quan Cạnh ra, đến tủ áo lấy quần lót đen mặc vào.
Quần lót rất chi vừa vặn, độ cong rất chi rõ ràng.
... Ừ? Độ cong ở đâu?
Chậc, Quan Cạnh vội đánh bay hình ảnh không-liên-quan này.
Phó Tam Sinh chợt nói: "Tôi muốn ngủ. Cậu có thể tắt đèn giúp tôi được không? Cảm ơn."
Anh nhắm mắt nằm xuống, khoanh hai tay trên bụng dưới, đoan trang đến thế là cùng.
"Tôi phục anh rồi đấy", Quan Cạnh nghĩ. Thôi thì, ngủ được là may.
Công tắc đèn trên vách tường cạnh cửa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-quy-amoxicillin/2658424/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.