— Viên Amoxicillin thứ ba mươi tám: "Ghen, là chất xúc tác tốt nhất đó."
;;;
Sau khi đề nghị tặng quần lót bị từ chối, Đường Gia Di hoàn toàn mù mịt; vừa ra khỏi thang máy cô đã huyên thiên với Quan Cạnh: "Thế nếu là cậu, Giáng Sinh cậu muốn nhận quà gì?"
Mình chả muốn quà gì cả. Mình chỉ muốn ngủ chung giường với anh Tam, tốt nhất anh Tam còn hôn mình hai phát.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Quan Cạnh nào dám nói ra với Đường Gia Di. Cậu ho nhẹ, dẹp tan mớ suy nghĩ không-chín-chắn trong đầu: "Thực ra thay vì hỏi mình, cậu nên nghĩ xem crush của cậu đang thiếu cái gì."
"Ví như thiếu cốc nước, thì cậu có thể tặng người ta cốc giữ nhiệt. Vậy cậu ta nhất định sẽ cảm thấy, 'Ồ! Cô gái này chu đáo quá'." Quan Cạnh bảo. "Và sau này mỗi lần dùng cốc nước đó, người ta sẽ nhớ đến cậu. Một công đôi việc."
"Ừ nhỉ, cậu nói có lý." Đường Gia Di gật đầu. "Nhưng mình thực sự không nhớ ra cậu ấy thiếu gì cả..."
Quan Cạnh mừng rỡ, "Vậy cậu cứ từ từ nhớ. Mình..."
"Đi dạo trước đã! Ừ, cứ dạo một hồi sẽ biết thôi." Đường Gia Di vỗ cái "bốp" lên lưng Quan Cạnh. "Bạn học Quan à, cậu siêu thật đấy! Gọi cậu ra đây đúng là quyết định sáng suốt. Đi thôi, sang dãy quần áo nam đi! Xem quần áo trước rồi sau đó..."
Vừa lẩm bẩm, cô vừa đi thẳng đến quầy hàng hiệu nào đó. Quan Cạnh nhìn mà chỉ biết thở dài bất lực.
Dạo quanh cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-quy-amoxicillin/2658350/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.