Editor: Quân Beta – er: Mùn + Linh Thầy giáo tiếng Nhật vì bận chuyện mà cho nghỉ một tuần. Đào Nhạc cuối tuần rảnh rỗi, đọc lại kịch bản từ lâu chưa kịp xem. Có cuộc gọi từ Tô Mặc. Nhìn thấy cái tên này, cô có chút ngạc nhiên, do dự một lúc sau sau đó mới nhận điện thoại. “Chuyện gì?” “Bữa trước khóa ngôn ngữ Nhật có yêu cầu trao đổi qua lại, tụi mình thành một nhóm đi.” “À, được, nhưng…” Đào Nhạc sau khi đáp ứng, lại cho chút do dự. Hai người đi đâu luyện tập bây giờ. Nhưng thắc mắc còn chưa kịp nói ra đã bị Tô Mặc chen ngang: “Tốt, chút nữa tôi tới Đại học Thành Phố tìm cậu.” “Ồ? Làm sao cậu biết tôi ở trường này?” “Là tôi đoán, coi như tôi lợi hại đi.” Ngữ khí chắc chắn của hắn làm cô có chút không vui. “Đoán?” “Ừ, bởi vì khoảng thời gian tan học đều thấy cậu đi bộ tới, vả lại tuổi tác cũng không lớn nên tôi đoán cậu là sinh viên ở đại học phụ cận.” Sau khi đáp ứng hợp tác với hắn, Đào Nhạc đứng trước tủ quần áo nửa ngày, lại lôi son môi và kẻ mắt ở chỗ sâu nhất trong ngăn kéo. Đã lâu cô không có nghiêm túc trang điểm. Cô ngồi trước bàn trang điểm, tô tô vẽ vẽ hồi lâu. Bạn cùng phòng thấy dáng vẻ này của cô, tò mò hỏi: “Đi hẹn hò à?” Câu nói của bạn cùng phòng khiến cô nhìn lại chính mình trong gương, cười thầm bản thân thật khờ. Người ta liên hệ là để hoàn thành sản phẩm, bản thân lại ở đây ăn diện. Cô tháo trang sức ra, xóa đi lớp trang điểm tỉ mỉ, tròng áo lông vào, tiện tay cầm cái áo khoác ném trong xó từ hôm qua ra, đeo cặp xách lên rồi đi ra cửa. Hai người hẹn ở tiệm cà phê sau đại học. Cô mới ra khỏi cửa trường học, liền nhìn thấy Tô Mặc ngồi trong quán cà phê đối diện đường cái. Có thể bởi vì hôm nay không đi học, hắn mặc đồ đẹp hơn một chút. Lần đầu gặp Tô Mặc cô từng đoán hắn tầm ba mươi tuổi. Nhưng hôm nay hắn mặc hoodie phối áo khoác cao bồi, lập tức trẻ hơn bốn năm tuổi. Vì đến đại học nên cố tình ăn mặc như thế à? Đào Nhạc hối hận, cô hối hận bản thân sao lại không ăn diện một chút. Cô đi vào trong tiệm, Tô Mặc đã giúp cô gọi một tách trà sữa. Hắn nhìn cô đi vào, lập tức cất di động, ngồi thẳng dậy. Tô Mặc giả vờ thất vọng, nói: “Tôi còn tưởng hôm nay cậu sẽ trang điểm một chút.” “Không phải hẹn hò, trang điểm làm gì.” Những lời này của cô, tức khắc làm lòng Tô Mặc lạnh đi một nửa, lời muốn nói nghẹn ngay cổ họng. Nhưng hắn mỉm cười, rất mau liền khôi phục lại bộ dáng, hắn nói: “Con gái mà, luôn thích đẹp.” Hắn từ trong cặp lôi ra sấp giấy, là kịch bản 《Chuyện tình Đông Kinh》 đoạn thổ lộ kinh điển của Lỵ Hương đến Hoàn Trì. “Chà, cậu chuẩn bị kịch bản luôn rồi nhỉ.” Đào Nhạc cầm vài tờ giấy. Nhìn lúc lâu, lông mày đều cau cả lại. Cô ngẩng đầu, bất đắc dĩ nói: “Cậu không có giỡn tôi đâu mà đúng không? Cái lời kịch này….” “Sao vậy, lời kịch tương đối đơn giản mà, hơn nữa cái này là đoạn tỏ tình kinh điển đấy.” Thấy cô vẫn do dự, Tô Mặc chống cằm nói: “Thử một lần, nếu không được còn có thể đổi lại mà.” Đào Nhạc và Tô Mộc thử qua lời kịch một lần, đến đoạn Lỵ Hương nhìn Hoàn Trì nói ba lần “Ta thích ngươi”, cô nhìn chằm chằm tờ giấy, mặt đỏ cả lên, làm thế nào cũng không nói nên lời. Cuối cùng, cô duỗi tay ra, không kiên nhẫn mà nói: “Không đúng rồi, không được, lời kịch gì thế này.” “Chỉ là lời kịch thôi mà, khó đến vậy sao…” Đào Nhạc trừng mắt nhìn hắn, Tô Mặc thức thời ngậm miệng lại. Cô vừa muốn mở miệng, lại thấy bạn trai cũ lôi kéo cô gái lần trước vào tiệm cà phê. Vừa tiến vào tiệm, hắn liền phát hiện Đào Nhạc và Tô Mặc, nhíu nhíu mày, nhưng cuối cùng chỉ kéo cô gái kia ngồi đối diện bàn họ. Ánh mắt hai người chạm nhau trong không khí, rồi dừng lại ở người bên cạnh. Đào Nhạc hút một ngụm trà sữa, lần này cầm lấy kịch bản cùng Tô Mặc thử thoại. Lúc này, quá trình thử lời lưu loát thuân lợi, chẳng qua khi cô nói đến đoạn kia, ánh mắt dừng lại trên mặt bạn trai cũ đứng sau lưng Tô Mặc. Nhìn thấy biểu tình biến hóa rất nhỏ của hắn ta, Đào Nhạc đắc ý cười. Cô ngữ khí làm nũng, ngọt ngào dùng tiếng Nhật nói ra câu kia: “Ta thích ngươi.” Sau khi hoàn hồn từ chiến thắng của mình, thời điểm cô quay xem Tô Mặc, phát hiện hắn cúi đầu, vành tai đều đỏ lên. “A, tôi chỉ đọc lời kịch mà thôi, cậu sao lại…” Tô Mặc đối với thái độ thình lình thay đổi của cô cảm thấy rất kì lạ. Hắn nhìn theo ánh mắt cô rồi quay đầu xem thử, mới phát hiện bản thân trở thành bia đỡ đạn. Nhất thời, hắn không biết nên cao hứng hay khổ sở, hắn bĩu môi, giả vờ bất mãn mà nói: “Cậu lấy tôi ra làm bia đỡ đạn vui nhỉ?” “Chẳng phải cậu là người bảo sẽ giúp đỡ tôi lúc ở tiệm trà sữa à?” Tô Mặc nghĩ thầm, con nhóc này chuyện cần nhớ thì không nhớ được, những chuyện không nên nhớ thì nhớ rất rõ ràng. “Có thể giúp cậu, nhưng không phải là không có điều kiện.” “Vậy cậu muốn như thế nào?” “Đơn giản thôi, chút nữa đi xem phim với tôi.” Đào Nhạc bị câu nói của hắn dọa sợ đến mức mém sặc trân châu, cô ho khan vài tiếng, hỏi: “Cậu… không phải muốn cua tôi thật đó chứ?” “Còn thế nào nữa?” Hắn cúi người nói bên tai cô: “Đi thôi.” Đồng thời tới gần cô, thuận tay cầm lấy ba lô của cô đặt ở chỗ ngồi, Đào Nhạc liền bị Tô Mặc ấn bả vai, nửa đẩy đi ra khỏi tiệm cà phê. Dọc đường đi, Đào Nhạc cúi đầu theo sau Tô Mặc. Hắn đeo ba lô của cô lên người. Vì hai người đi bên cạnh nhau nên tay thường xuyên đụng vào nhau, nhưng Tô Mặc cuối cùng cũng không nắm lấy tay cô. Thời điểm qua đèn xanh đèn đỏ, thấy biểu tình hoảng hốt của Đào Nhạc, hắn nâng tay lên đem cô bảo vệ sau người. Cho đến khi ngồi ở rạp chiếu phim, hắn dùng coca lạnh chạm vào khuôn mặt cô, cô mới hoàn thần, nói một câu “Cảm ơn.” Trong rạp ánh sáng đều tắt, phim bắt đầu chiếu, xuất hiện tựa đề phim, Đào Nhạc mới chú ý tới phim hắn mua là phim kinh dị. “Phim kinh dị?” “Hồi nãy có hỏi cậu, cậu không phản ứng?” Khi phim đã bắt đầu, hắn nghiêng người kề sát vào cô, nhỏ giọng nói bên tai: “Nếu cậu sợ, có thể nắm tay tôi.” Hắn đưa tay tới trước mặt cô, nhướng mày nhìn về phía cô, trong ánh mắt có chút chờ mong. Đào Nhạc trừng hắn một cái, dùng sức đánh tay hắn, bĩu môi nói: “Tôi không sợ!” Lời này nói ra như bát nước hất đi, Đào Nhạc vừa nói vừa trừng mắt, vẻ mặt giả vờ điềm nhiên, nhưng lại ôm chặt lấy cặp sách. Tô Mặc ngồi ở một bên đem lực chú ý dồn hết lên người cô, xem cô nỗ lực làm bộ làm tịch so với phim còn thú vị hơn nhiều. Phim chiếu đến đoạn hành hung, do quá máu me, phòng chiếu phim vốn dĩ an tĩnh, nhất thời thì thầm không ngừng, còn có âm thanh hít khí lạnh. Đào Nhạc vốn đang sợ hãi, lại phối hợp với âm thanh hình ảnh, cô cảm giác cả lưng đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Cô híp mắt không dám nhìn. Tô Mặc thấy thế, tay phải nâng lên che mắt cô, nhỏ giọng nói: “Không sao đâu, đợi cảnh này qua sẽ ổn thôi.” Đào Nhạc gật gật đầu, tay phải cô bắt lấy đầu ngón tay của hắn, mở ra một chút khe hở. Nhìn bộ dáng muốn xem nhưng lại không dám nhìn của cô, thật sự đáng yêu cực kỳ. Thế nên sau khi phim chiếu hết, Tô Mặc còn lấy cái này trêu chọc cô. Đào Nhạc bị hắn nói đến mức giậm chân tức giận, nhưng lại không thể làm gì. Hai người trên đường từ rạp chiếu phim về trường học cãi nhau ầm ĩ, sự xấu hổ lúc trước đều vứt hết. Thời điểm về đến trường, cô đột nhiên giữa chặt Tô Mặc nói: “Hôm nay cảm ơn cậu, cậu về đi, không cần tiễn tôi đâu.” Nói xong, lập tức lao đi, Tô Mặc dùng bàn tay được Đào Nhạc cầm qua sờ sờ vành tai phiếm hồng của mình, cười thầm nghĩ cô là đồ ngốc. Một tuần sau trong lớp tiếng Nhật, bọn họ không có diễn 《Chuyện tình Đông Kinh》. Bởi vì khi đối mặt với hắn, Đào Nhạc không thể đọc lời kịch kia được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]