Tiếng động cơ ầm ầm, kèm theo tiếng nước bắn tung tóe, họng súng đen bóng trên tàu cao tốc chĩa thẳng vào Hạ Diệp, người cầm súng đang nghiêng đầu nhìn cô, là Thẩm Thành. Cô quay quấy đầu lại nhìn, người phía sau cũng vừa mới tới, hóa ra là người quen cũ, Hà Minh Thịnh.
Hà Minh Thịnh dừng lại bên cạnh Hạ Diệp, một tay túm lấy eo cô bế vào lòng, sau đó lái đến chiếc tàu cao tốc phía trước, rồi ném cô lên trên như ném một bọc rác.
Cơ thể rơi xuống va chạm với sàn tàu cứng ngắc, âm thanh chói tai của cú va đập trộn lẫn với tiếng rít vì đau đớn của cô. Hạ Diệp bám chặt sàn tàu ẩm ướt, nấng cánh tay lên xoa xoa khủy tay đau đớn, thực sự là rất đau, khiến khóe mắt cô phải trào ra nước mắt.
Kiều Triết cau mày lắng nghe âm thanh truyền đến trong điện thoại, anh không quan tâm đến điều gì khác, nhanh chóng dùng tai nghe gọi cho Ngô Uyển Kiệt, báo số điện thoại cho anh ấy, để anh ấy định vị vị trí của cô.
Hạ Diệp dùng chút ánh sáng le lói để ý tới những người trên tàu cao tốc, có một người ở vị trí bánh lái phía trước và một lính canh phía dưới đuôi tàu, người đang ngồi trước mặt cô là Thẩm Thành, còn người đứng bên cạnh là Hà Minh Thịnh vừa mới đi tới.
Thẩm Thành nhìn cô bằng ánh mắt thích thú: “Hạ tiểu thư thú vị thật đó, mở cho cô một cánh cửa cô lại không thèm đi, là thứ gì lại quan trọng hơn cả mạng sống của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-mi-va-tinh-yeu-anh-deu-muon/1418014/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.