Kiều Triết một tay chỉ huy đội A lên lầu, đội B đi về hướng bến tàu, tiếp đó anh cầm theo điện thoại đi đến cầu thang dẫn xuống tầng hầm.
Hạ Diệp dễ dàng tìm thấy vị trí của anh, ồ, hóa ra là anh biết tất cả, cô còn đang định nhắc nhở anh nữa kìa. Cô đoán, chắc anh cũng biết thời gian gấp gáp thế nào, nên mới phân tâm hỏi cô tại sao vẫn còn ở đây?
Cửa ở lối vào cầu thang bị khóa, ngay khi một cảnh sát đặc nhiệm theo sau Kiều Triết chuẩn bị ngắm bắn vào tay nắm cửa thì Kiều Triết đã kịp thời đưa tay ra ngăn cản anh ta.
Anh tháo chiếc mặt nạ bảo hộ được đặc chế đặc biệt ra và cẩn thận ngửi mùi trong không khí. Chỉ trong vài giây, anh quay người đi ra ngoài, tầng hầm trong các toà nhà kiểu Châu Âu hay được thiết kế theo dạng bán tầng hầm, thông thường sẽ có một hai chiếc cửa sổ nhỏ trên mặt tường bên trên.
“Thẩm Thành đã đưa mọi người rời đi, quả bom được đếm ngược mười lăm phút, hiện tại không đủ thời gian để sơ tán.” Cô có lòng tốt nhắc nhở.
“Anh biết.” Kiều Triết không muốn nói thêm gì nữa.
Khi đã tìm được vị trí của cửa sổ, anh lấy dụng cụ phá cửa trong chiếc túi hộp ở quần ra, sau một vài tác động lực vào bốn góc trên cửa, mới súng phá vỡ mảnh kính ở giữa, các mảnh kính vỡ bắn tung tóe rơi xuống sàn tầng hầm.
Cửa sổ được mở ra, mùi hôi trong tầng hầm bốc lên, Kiều Triết dỡ hết súng đạn trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-mi-va-tinh-yeu-anh-deu-muon/1418013/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.