Rời khỏi công viên giải trí, cả hai đều đỏ bừng tai.
Giang Tịch khẽ nới lỏng tay, Chu Quý Niên như bừng tỉnh lại từ cơn mê, anh vội buông tay Giang Tịch ra, lập tức nghiêng đầu sang một bên, nhìn trời ngắm mây, làm bộ đang xem phong cảnh.
Giang Tịch rũ mắt nhìn xuống đất, cất bàn tay vừa bị nắm vào túi áo: “Khụ, chúng ta đi ăn trước đi.”
Lúc ăn cơm, hai người cũng nói ít hơn thường ngày.
Chu Quý Niên cắm đầu gắp thức ăn cho Giang Tịch.
Vốn dĩ Giang Tịch đã hết ngại rồi, nhưng thấy Chu Quý Niên còn để ý như vậy, cậu lại bắt đầu ngại theo.
Tình trạng này liên tục diễn ra cho đến khi cả hai ngồi tàu về lại thành phố cũng không có gì chuyển biến.
Giang Tịch nghĩ thầm, sao Chu Quý Niên lại mặt mỏng vậy nhỉ?
Chu Quý Niên nghĩ thầm, thì ra Giang Tịch là người dễ ngại như vậy.
Hai người đều có tâm sự, vừa lên xe liền nhắm mắt giả bộ ngủ, mãi đến khi xuống ga.
Ra khỏi nhà ga, gió lạnh thổi vù vù, thổi tan luôn cái não hường phấn của Chu Quý Niên, anh rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
“Buổi chiều chúng ta đi đâu chơi vậy?”
Giang Tịch đứng tại chỗ suy nghĩ, sau đó quay đầu lại nhìn Chu Quý Niên: “Nhà tôi?”
44.
“Siêu thị Vĩnh Dạ.”
Chu Quý Niên đứng ở lối vào nhìn dòng chữ to tướng này.
Vừa rồi Giang Tịch nói sẽ đến nhà cậu chơi, Chu Quý Niên thừa nhận, anh hiểu sai rồi.
Nhưng câu nói tiếp theo của Giang Tịch đã kéo lý trí của anh về.
“Chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-dao-xop-gion/922401/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.