Buổi tối ăn thịt nướng xong thì đưa Giang Tịch về nhà, trong đầu Chu Quý Niên vẫn còn đang nghĩ về giấy ghi chú, đến khi tới dưới lầu rồi, trong lòng anh tự nhiên bắt đầu chờ mong hôm nay Giang Tịch mời mình lên lầu ngồi. Tiếc là không có. Anh thất vọng sương sương, nhưng lại có chút nhẹ nhõm, giống như chuyện này vốn nên là như thế. Sau khi thấy bóng dáng Giang Tịch biến mất ở ngã rẽ, anh lại yên lặng ngồi trong xe một lát. Cuối cùng vẫn không nhịn được, anh gọi điện thoại cho người anh em. * “Trời lạnh lắm đấy nhá, ông kêu tui ra ngoài ăn bún, nếu là chuyện không quan trọng thì trong 24 giờ tới ông không có người anh em này đâu!” Chu Quý Niên nhìn cậu ta có chút xin lỗi, nhanh chóng rót một ly trà ấm đưa cho cậu ta: “Hình như vừa rồi lúc tui gọi có nghe thấy giọng của bạn gái ông thì phải?” Người anh em tức giận trừng mắt liếc anh: “Ừa, tui đang ở trong chăn chơi game với cục cưng của tui thì bị ông gọi ra đó.” Chu Quý Niên nghe thấy lời này của cậu ta, ánh mắt lập tức trở nên sai sai. Chu Quý Niên: “Sớm vậy hả?” Người anh em: “…” Người anh em: “Ê ê! Tụi tui chơi game trên điện thoại, tại trong chăn ấm thôi nhá! Ông nghĩ gì đó hả? Đồ xấu xa!” Chu Quý Niên hờ hững gật đầu: “Tốt nhỉ, hai người đều thích nhau, mùa đông còn có thể ở chung trong chăn chơi game, tui hâm mộ.” Người anh em thấy vẻ mặt anh không ổn, đặt chén trà xuống rồi nhỏ giọng hỏi: “Ông… tỏ tình thất bại hả?” Chu Quý Niên lắc đầu. Người anh em: “Vậy… là Giang Tịch không thích đờn ông?” Chu Quý Niên thở dài: “Cái này tui vẫn chưa biết.” Người anh em trợn mắt, vẻ mặt đột nhiên trở nên khiếp sợ, cậu ta tiến đến sát đến trước mặt Chu Quý Niên rồi nhỏ giọng nói: “Hai ngươi ngủ với nhau rồi hả?!” Chu Quý Niên phun cả ngụm trà vào mặt người anh em. 39. Giang Tịch nằm ngẩn người trên giường, cậu lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, nhìn cái điện thoại yên tĩnh mà cảm thấy phiền muộn. Cậu đứng dậy định lấy quyển sách trên tủ đầu giường, nhưng bàn tay đến nửa đường lại buông xuống. Cậu do dự nửa giây, rồi đi chân trần rời khỏi giường. Giang Tịch đi đến cuối giường, đứng trước cái áo khoác đã mặc hôm nay, lấy đống giấy ghi chú nhét đầy trong túi ra. 【 Chữ viết tay của cậu đẹp thật đó! 】 【 Cảm ơn, của anh cũng vậy mà 】 【 Chữ của bạn tôi xấu quắc à, trông như chó bò vậy á ha ha ha xN 】 … 【 Trong này viết Kim Ngưu đều tính toán tỉ mỉ, cậu có như vậy không? 】 【 Chắc tôi được gọi là keo kiệt đó 】 【 Chòm Xử Nữ rất hào phóng đó nha! 】 Xem đến đây, Giang Tịch cười, cậu rút riêng tờ này ra rồi đặt sang một bên. 【 Trong sách còn nói chòm Xử Nữ có sức hấp dẫn lắm đó 】 【 Vậy sao? Hấp dẫn chỗ nào? 】 Giang Tịch nhớ rõ Chu Quý Niên viết đáp án này rất lâu. 【 Thì là... đẹp trai nhỉ? 】 Tờ ghi chú này cũng bị lấy ra, đặt cùng chỗ với cái trước đó. Lúc Giang Tịch xem hết xấp giấy ghi chú này thì đã một giờ sáng, bởi vì nhập tâm quá nên cậu không để ý Chu Quý Niên đã gửi cho mình vài tin nhắn. Cậu cho mấy tờ ghi chú đã chọn ra vào quyển tuyển tập thơ và đặt nó dưới gối đầu, sau đó lại chúc ngủ ngon Chu Quý Niên, rồi mới an tâm đi vào giấc ngủ. 40. “Ngày mùng ba hả, không sao, anh nghỉ cũng chỉ nằm ở nhà thôi, em có việc thì cứ nghỉ đi.” “Cảm ơn anh nhé, lát nữa em sẽ mang trà sữa cho anh.” “Hì hì, phải thêm bột báng đấy nhé!” Giang Tịch đưa lưng về phía người nọ và vẫy vẫy tay, mặc áo khoác vào rồi đi ra khỏi cửa hàng. Chu Quý Niên đang dùng chân vẽ vòng tròn ở cửa, thấy Giang Tịch bước ra, anh vội vàng đi tới. “Đi thôi nào, tôi đã đặt bàn ở trên lầu rồi.” Giang Tịch có chút bất đắc dĩ: “Tôi chỉ có một tiếng thôi, không thể ăn từ từ với anh rồi.” Chu Quý Niên thử thăm dò giơ tay ôm lấy Giang Tịch: “Khụ, không sao không sao, chúng ta đi là có thể bắt đầu ăn luôn, một tiếng là đủ rồi.” Nhà hàng ở lầu bốn, là một nhà hàng Tây, cả chặng đường Giang Tịch đều được Chu Quý Niên dẫn đi. Bọn họ ngồi xuống bên cửa sổ, nhân viên phục vụ #1 mang khăn nóng cho bọn họ, nhân viên phục vụ #2 bắt đầu lên món, nhân viên phục vụ #3 mang đến một chai rượu vang đỏ và hỏi bọn họ có muốn mở nó ra không. Đến khi các món ăn được dọn lên hết, nhân viên phục vụ #4 thắp nến trên bàn cho bọn họ, khom lưng chào một cái rồi rời đi. Giang Tịch: “…” Mặc dù phục vụ rất có hình thức, nhưng thật ra hai người bọn họ chỉ ăn có hai phần mì hải sản, cộng thêm hai ly nước cam mà thôi. 41. Lúc hai người chào tạm biệt nhau, Giang Tịch gọi Chu Quý Niên lại. “Tết Nguyên Đán này anh có được nghỉ không?” “Có, tôi được nghỉ đủ ba ngày luôn.” Chu Quý Niên bắt đầu liều mạng chớp mắt. Nếu, nếu thật sự như những gì người anh em nói, vậy ý nghĩa trong câu nói này của Giang Tịch có phải là… “Vậy mùng ba anh có kế hoạch gì không? Chúng ta ra ngoài chơi nhé?” * “Nơi biên giới xích đạo, xa xôi chẳng gợn mây, tầng trời trong vắt” “Lời yêu em, dẫu nói ngàn lần vẫn còn vang vọng có hồi âm” (*Đây là lời bài hát “Nhật ký phi hành tình yêu” của Châu Kiệt Luân) “Còn vang vọng!” Chu Quý Niên cầm tay lái, đắc ý gật gù theo tiếng nhạc trong radio. Giang Tịch hẹn anh cùng đón Tết Nguyên Đán, hơn nữa… “A, được, tôi không có kế hoạch gì hết á, tôi được hết luôn đó, chỉ hai chúng ta thôi sao?” “Ừm, hai chúng ta thôi.” “Không gọi người anh em luôn hả?” “Không gọi anh ấy.” Chu Quý Niên nhớ lại cuộc trò chuyện với Giang Tịch vừa rồi, nhịn không được mà vùi mặt vào tay lái, len lén cười toe toét. Tối đó kẹt xe rất lâu, về nhà trễ hơn bình thường tận hai mươi phút. Nhưng Chu Quý Niên lại cảm thấy chặng đường này là mình bay cái vèo về tới nhà. 42. Tuần sau chính là Tết Nguyên Đán, nhiều khách sạn ở những nơi nổi tiếng xung quanh đã kín chỗ rồi, Giang Tịch lướt hết các ứng dụng du lịch và khách sạn cũng không tìm được chỗ. Giang Tịch:... Cậu vốn không được nghỉ Tết Nguyên Đán, hẹn Chu Quý Niên cũng là đột nhiên nổi hứng mà thôi, vậy nên cậu hoàn toàn không có sắp xếp lịch trình cho ngày hôm đó. Cậu vừa uể oải lướt màn hình vừa suy nghĩ về hành trình của ngày mùng ba. Đột nhiên, cậu thấy công viên vui chơi ở thành phố bên cạnh vẫn còn vé. * Biển người tấp nập, chiêng trống vang trời. Những người bạn nhỏ từ năm đến ba mươi tuổi kề sát vai nhau, gian nan đi đến trò chơi tiếp theo. Đến lần thứ ba Giang Tịch bị đẩy vào lòng Chu Quý Niên, hai tai của cậu đã đỏ bừng. “Xin lỗi anh, ở đây hơi nhiều người…” Chu Quý Niên liều mạng kìm lại khóe miệng đang nhếch lên, cố gắng ra vẻ nghiêm trang: “Không sao, người nhiều thì náo nhiệt mà.” Ngay sau đó, một người đàn ông to con lao tới, đẩy luôn Chu Quý Niên vào vòng tay của Giang Tịch. Chu Quý Niên: “…” Giang Tịch: “…” Hai tai Chu Quý Niên lập tức đỏ lên. “A, ngại quá.” Giang Tịch nhìn anh chằm chằm, Chu Quý Niên nhận ra nên giơ tay làm bộ vò đầu, thật ra là để che hai bên tai lại. Anh nghe thấy tiếng cười của Giang Tịch nên ngước mắt lên nhìn. Vừa lúc Giang Tịch cũng đang nhìn anh. Không biết là can đảm từ đâu tới, Chu Quý Niên đưa tay ra nắm lấy tay phải của Giang Tịch. “Vậy, c-chúng ta đừng tách nhau ra nhé.” “À, ừm, được.” Cả ngày hôm đó, Giang Tịch được Chu Quý Niên dẫn đi khắp công viên giải trí.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]