Vân Phàm yên nhiên đứng trên cao, nhìn trên cao mây xanh, hắn đến đây cũng gần như mười bảy năm, cuối cũng muốn đại chiến.
Đây chính là chiến trận, không phải đại chiến tông môn bình thường. Ở đây ai cũng đều vì mình người nhà, cho nên đều dốc hết toàn lực.
Vân Phàm hắn cũng như vậy, bản thân muốn thắng, kiêu ngạo bắt buộc phải có. Nhưng không thế quá tự cao, như vậy là trang bức đánh mặt.
Vân Phàm cắn răng, Cổ Mộc nhìn Vân Phàm: "Hoàng tử bệ hạ, ngươi không cần lo âu quá nhiều. Chiến trận cũng là vì hi sinh vì Hoa Quốc, vì Hoa Hạ thành dân chúng."
Vân Phàm gật đầu, không ý kiến. Tô Hạo bên cạnh, hắn giống như đang tìm kiếm gì đó?
Tô Hạo nhìn dưới thuyền ván gỗ: "Vân Phàm ta có chủ ý, nếu như chúng ta làm như Thiên Uyên tỷ tỷ, kèm thêm linh thạch vào khác thuyền bay."
"Giống như là thêm cánh cho thuyền bay, nó có thể bay nhanh hơn?"
Vân Phàm gật đầu: "Thiên Uyên tỷ tỷ, đã nghĩ qua cách này. Tỷ ấy đang thực hiện nếu như thành công, chúng ta hỏi thử tỷ ấy xem sao."
Tô Hạo gật đầu, hai người bỗng dưng giật mình nhìn xuống dưới đường mòn đất, một xe ngựa chạy qua. Người đang cầm dây là?
Tiểu Hoa, Mạn Chi quay trở về: "Chúng ta về thành, nội tình thế lực đối phương đã có thể xem xét, tất cả đội quân Hoa Hạ thành, chúng ta quay trở về."
"Chuẩn bị tác chiến."
Vân Phàm hét lớn, xung quanh thuyền bay đồng loạt hô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-thanh-than-de/2555201/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.