Ba thân ảnh lại từ từ đi ra, Cổ Nhược Ca, Cô Cô, Chu Trúc.
"Lăng Thần, nhị sư tỷ đưa cho ngươi lệnh bài. Chưa đầy mấy tháng, ngươi lại muốn bóp nát?"
Cổ Nhược Ca vừa đi đến đã chất vấn, nàng trên đầu tóc đen vẫn giữ nguyên khác biệt nhất là cảnh giới cũng như nàng thân ảnh.
Đã không còn như trước tiểu nữ hài, cao ráo nữ tử, đang mặc trên mình hồng y phục, giày màu hồng. Ánh mắt đen nhìn mấy người.
Cảnh giới trên người vậy mà là Nguyên Anh cảnh lục giai, Lăng Thần lại nhìn sang Cô Cô, càng làm hắn ngạc nhiên.
Vẫn là tóc đen nhánh, tím y phục màu mắt tím, môi hồng, cảnh giới khác biệt là Nguyên Anh cảnh viên mãn, các nàng không có giống như Vân Phàm tên kia.
Nhận được truyền thừa, Lăng Thần nhìn sang Chu Trúc y phục màu xanh lục, ánh mắt sắc bén giống như mắt xà?
Môi nàng tím tái, như người chết? Mặc kệ, trước tiên hỏi đã: "Cổ Nhược Ca, Lăng Thanh nàng ấy cảnh giới bây giờ là?' Cổ Nhược Ca lắc nhẹ đầu: "Ta căn bản không biết."
"Mấy người bọn ta, đều được nhận truyền thừa thần vị, không có quan tâm đến nhị sư tỷ. Mà nàng không có gọi Lăng Thanh."
"Nàng gọi Thanh Nhi." Lăng Thần gật đầu: "Các ngươi cảnh giới thật tăng nhanh, không hồ là cao thâm cảnh giới, đáng tiếc vẫn quá thấp."
"Thiên Thanh Mạn Chi nàng đã bước vào ngưỡng cảnh Xuất Khiếu cảnh nhị giai, chúng ta có thể hay không thắng nàng."
Lăng Thần lại nhìn sang ba người: "Các ngươi không ngạc nhiên sao?" Cổ Nhược Ca lắc nhẹ đầu: "Làm gì phải ngạc nhiên, chỉ là xuất khiếu cảnh mà thôi."
"Chúng ta còn gặp qua Độ Kiếp cảnh huống chi là nho nhỏ Xuất Khiếu cảnh?" Cổ Nhược Ca nghiêng đầu, Lăng Thần tê.
Nàng gặp qua độ kiếp cảnh như vậy, cũng không sợ hãi là đúng a, mà nàng còn là truyền thừa thần vị giống Vân Phàm tưởng rằng khác biệt đây.
Lăng Thần chỉ biết lắc đầu, hắn bây giờ cần trước hết dẫn các nàng.
"Các ngươi theo ta." Cổ Nhược Ca gật đầu, Cô Cô, Chu Trúc đi theo sau, hai người đều là Cổ Thần đồ đệ.
Cô Cô là Chu Trúc sư tỷ, mà Chu Trúc nàng là sư muội, sư tôn nói như vậy hai người đều không có dị nghị, mà Chu Trúc thấy là Lưu Vân.
Nàng bước tới gần Lưu Vân, Lưu Vân bên dưới là, Uyên nhi nắm chặt lấy quần nàng, Lưu Vân nghi ngờ?
"Chu Trúc? " Chu Trúc gật đầu: "Lưu Vân tỷ chúng ta đi." Nàng cảnh giới tăng cao, tài trí tăng cao Lưu Vân từng giết qua nàng nuôi lớn người.
Đáng tiếc đều là vì tiền, nàng cảnh giới tăng cào đều biết, cho nên mặc kệ. Kết minh hữu mới là hảo, Chu Trúc cúi đầu nhìn xuống Lăng Uyên.
"Hài tử, ngươi gọi Lăng Uyên a, ta là ngươi a di Chu Trúc." Lăng Uyên sợ hãi, nắm chặt lấy chân Lưu Vân nàng chân run theo đó váy nhỏ run rẩy.
"A di, ngươi đôi mắt giống mắt xà, thật sợ hãi. Uyên nhi không muốn cùng ngươi chơi." nàng sợ hãi nắm chặt lấy Lưu Vân chân.
Chu Trúc nghe vậy cười, nàng đưa hai tay đến trước mắt Lăng Uyên dọa nạt: "Hắc Hắc, tiểu hài tử không nghe lời xà, sẽ bị ăn thịt." Chu Trúc nhe răng.
Lăng Uyên sợ hãi khóc oa oa: "Ô Ô A Di này đáng sợ quá, nàng muốn ăn tươi nuốt sống Uyên nhi, thôn trưởng ca ca cứu Uyên Nhi."
Lăng Uyên lại nhớ đến, bản thân thấy một dây dài dài ở trong đám cỏ, nàng hiếu kỳ dùng tay chạm vào, đầu rắn quay đầu nhìn nàng thè lưỡi.
Lăng Uyên lúc đó, tình thế không ồn nàng quay đầu chạy, chạy đến cửa thôn làng, thấy thôn trưởng ca ca đang uống trà hét to: "Thôn trưởng ca ca, có rắn."
Từ đó nàng đều sợ rắn, Chu Trúc thấy nàng bị dọa sợ, đứng thẳng người: "Hắc Hắc, ta là đại xà cho nên sẽ không ăn thịt tiểu hài tử."
Chu Trúc quay đầu, nhanh chóng đi theo mấy người. Lăng Uyên thân thể bé nhỏ run rẩy, nước mắt chảy đầy mặt: "Ô Ô, Lưu Vân a di, xà a di quá đáng sợ."
Lăng Uyên khóc lóc ôm chặt lấy Lưu Vân chân. Lưu Vân ôm nàng, vỗ nhẹ vai: "Ngoan, Xà a di không có ăn thịt ngươi, xà a di nhìn hơi xấu tính."
"Nhưng mà nàng rất ưu thích tiểu hài tử nha." Lưu Vân dỗ dành Lưu Vân ôm bé nhỏ hài tử, theo sau mấy người đi qua lớn cổng, đi vào trong thành, xung quanh cũng không có người, mà là một đường đi lên bậc thang.
Vừa đi lên bậc thang, cách không xa chính là đại điện. Đám binh lính cúi thấp người, tản đi ra.
Cổ Nhược Ca ánh mắt nhìn xung quanh: "Ở đây là Hoa Quốc a, Đây chính là ta quê nhà đáng tiếc giờ đây không phải."
Cổ Nhược Ca hớn hở bước đến một cây đào, ngửi mùi thơm hoa. Hoa đào nơi đây Hoa Quốc quanh năm đều nở, nàng không biết tại sao?
Cô cô nàng một mực nắm chặt kiếm, hai tay khoanh trước ngực, kiếm cũng theo đó mà kề sát nàng ngực lớn, mấy người đi nhanh chóng.
Không mất vài phút, đã đến trước đại điện.
Lăng Thần đẩy ra lớn cửa, một cỗ màu đỏ linh khí truyền từ trong ra ngoài, Lăng Thần ngước nhìn bên trong là Thanh Vũ.
Nguyên Anh cảnh ngũ giai, tóc nàng hình như càng đỏ thêm, nàng vẻ mặt vẫn như cũ, môi đỏ mắt đỏ.
Thanh Vũ nhìn sau lưng mấy người: "Ngươi tìm kiếm các nàng giúp đỡ?" nghe thanh vũ lời nói.
Lăng Thần hắn bình tĩnh kể ra lại mọi việc, Thanh vũ gật đầu nhẫn nhịn buồn cười: "Hóa ra là chư vị, mời ngồi." nàng vừa nói xong xung quanh, màu đỏ linh khí bay quanh.
Tạo nên vô số ghế ngồi, để cho mấy người ngồi xuống. Cổ Nhược Ca ngồi xuống đầu tiên: "Hoa Vũ, không đúng Thanh Vũ không ngờ ngươi phụ thân."
"Không phải là Hoa Quốc tên kia." Thanh Vũ nhìn xuống khác lạ nữ tử, lại cảm nhận quen thuộc mùi vị là Hoa Hạ thành mùi hoa.
"Ngươi là Cổ Nhược Ca? Không ngờ thay đổi nhiều như vậy, còn bên cạnh là chấp sự Cô Cô?" Cô Cô hai tay khoang trước ngực.
Kiếm vẫn năm trên tay lắc đầu: "Ta đã không còn là Chấp sự Tiên Đạo Tông, bây giờ ta là ma nữ tông thành viên."
Thanh Vũ nhìn ra cuối cùng Chu Trúc: "Vị cô nương này chính là?" Chu Trúc đưa tay ra nhún nhẹ người.
"Ta gọi Chu Trúc, là sư muội Cô Cô, nàng là ta sư tỷ." Thanh Vũ gật đầu, nàng cũng nên giới thiệu bản thân: "Ta gọi Thanh Vũ, từng là Hoa Hạ thành công chúa."
"Chư vị mời ngồi, chúng ta bây giờ đều là chung một kẻ địch Vân Phàm, tên kia theo ta được biết theo sau hắn, lần trước ngăn cản."
"Cổ Thần tiền bối, lão nhân kia sợ rằng vẫn ở sau lưng bảo vệ Vân Phàm."
Cổ Nhược Ca ngồi trên ghế.
Bên trong đại điện thảm đỏ kéo dài đường thẳng qua, bên trong đường thẳng thảm đỏ, là kéo dài ghế ngồi, Cổ Nhược Ca, Cô cô Chu Trúc.
Mà ghế đặt trên thảm đỏ ngồi là Lưu Vân, Lăng Uyên, Lăng Thần, trước mắt mấy người là một to lớn bản đổ.
Thanh Vũ đứng trước bản đồ, xung quanh là mấy người. Nàng coi như là người nói nhiều nhất nên đứng ở vị trí chỉ đạo.
Cổ Nhược Ca nàng bĩu môi: "Quả như Thanh Nhi sư tỷ nói, Vân Phàm hắn muốn đoạt được truyền thừa, nếu không nhị sư tỷ tự ra tay trấn áp Vân Phàm."
"Đem mối họa lớn giết."
Thanh Vũ ánh mắt nhìn Cổ Nhược Ca, ngồi thẳng người đầu nhỏ dựa vào ghế: "Lão nhân bảo vệ cảnh giới ra sao? Có thể để Thanh Nhi sư tỷ ngại ra tay?"
Cổ Nhược Ca thở dài: "Cũng không thấp là Bán Thần cảnh."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]