🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hẳn là trong thành một vị nào đó, đi ra chiến trận. Vài phút trước còn thấy, mấy thánh kiếm rơi từ trên cao xuống a!

Nên không có ai hỏi nàng thân phận, Thiên Uyên cười hắc hắc, thay đổi diện mạo thành không ưu nhìn nữ tử, mà bình thường hơi xấu xí nữ nhân.

Nàng nhìn xung quanh, từ trong túi mang ra vài quan tiền, mua một ít quả Tiểu Nguyệt còn thích nha, hắc hắc nàng nữ nhi quả nhiên bá.

Bên này Vân Phàm, Vô Ngạn nhìn xung quanh đồ ăn thật hảo. Vô Ngạn tìm tới một nơi bán trâm cài tóc, nàng vừa bước tới.

Chủ quầy ánh mắt nhìn hai người, biết là đạo lữ người, nhanh chóng dùng tài ăn nói, nói lời nói ngọt.

"Hai vị, ắt hẳn là yêu nhau lâu ngày, lại đây là nam nhân phải giúp nữ nhân mua trâm cài tóc."

Vân Phàm, kéo theo Vô Ngạn bước tới.

Hắn ánh mắt nhìn xung quanh, có đông đúc người đi lại, bên cạnh là nhiều quầy hành. Không thể đếm xỉa, Vân Phàm ánh mắt nhìn xuống dưới!

Có trâm cài đẹp đẽ, với hắn căn bản không nhìn ra, Vân Phàm tuy không biết diễn tả ra sao? Tìm kiếm vẫn là tốt, hắn nhìn hình trắng tinh, lại còn màu xanh ngọc bích.

Hắn tâm tình không biết phải chọn cái nào, Vô Ngạn mới thích, a còn có Mộng Liễu, nàng ấy? Vân Phàm vỗ đầu, bản thân hắn tặng nàng nhiều đồ vật như vậy.

Vô Ngạn còn không có, cho nên hôm nay là Vô Ngạn ngày, không để nàng chịu ủy khuất, Vân Phàm ánh mắt kiên định.

Vô Ngạn loay hoay, nàng tìm được màu xanh băng trâm cài, thử cài lên nàng tóc tím. Nàng quay đầu nhìn lại, hai tay đưa qua sau lưng.

"Vân Phàm đẹp không?" Vân Phàm ánh mắt nhìn lại, vẻ mặt khuynh nước, khuynh thành điên đảo chúng sinh của nàng, tăng cao.

Vân Phàm nuốt một ngụm khí lạnh, biết bản thân nàng, đã trang phàm nhân với thấp hơn nàng cảnh giới, không thể nhìn rõ nàng vẻ mặt.

Đối với hắn, nàng vẫn là để hắn nhìn rõ.

Vân Phàm ánh mắt hiện ra lấp lánh: "Vô Ngạn, nàng rất đẹp!" hắn khẽ bước tới, đưa tay, chạm nhẹ nàng phủ xuống tím tóc.

Vô Ngạn cười hì hì.

"Vậy ta chọn cây này." Vân Phàm gật đầu, ánh mắt vừa đảo qua, lại thấy một cây màu tím, màu xanh biếc.

Hắn lấy lại hai màu trâm cài tóc, ánh mắt lại nhìn chủ quầy: "Chủ quầy ba cái trâm cài tóc này, bao nhiêu quan tiền?"

Chủ quầy hai tay xoa xoa, cười nhẹ: "Thiếu hiệp, nhìn ngươi là muốn tặng nàng đi, mỗi một trâm cài tóc, một quan tiền, ngươi là ba cái ta đáng nhẽ lấy của ngươi."

"Ba quan tiền, nhưng ta thấy ngươi cùng nàng, đều là không vì vẻ mặt mà đến với nhau, ta hạ giá bán, lấy ngươi hai quan tiền."

Vân Phàm gật đầu, từ trên tay xuất hiện hai quan tiền, trả cho chủ quầy, ánh mắt hắn nhìn xuống.

Màu xanh biếc trâm cài tóc: "Chủ quầy, trâm cài xanh biếc này là?"

"Ngọc Bích Nhân Tuyền, ta không rõ ý nghĩa tên của nó, nhưng ngươi có thể hiểu rằng, chia ly."

Vân Phàm cúi đầu, bản thân hắn thật sự chia ly cùng nàng.

Vân Phàm ánh mắt đảo qua, Vô Ngạn với ngoại nhân nhìn lại, nàng là thập phần xấu xí nữ nhân, mà hắn lại là tuấn tú nam nhâm, vẫn có thể đến với nhau.

Làm thành nữ nhân xấu, hay nam nhân xấu, trong tâm vẫn giữ vững, dù ta xấu ắt hẳn nửa kia của ta, muốn tuấn tú một điểm.

Vô Ngạn trong mắt Vân Phàm, khuynh nước khuynh thành nữ tử, cười nhẹ.

"Vân Phàm ta đói."

Vân Phàm gật nhẹ đầu, bước tới xoa xoa nàng đầu: "Ân, Tiểu Ngạn ta dẫn ngươi đi ăn."

Hắn nhìn trước mắt cách không xa, có một tửu quán lớn, nhanh chóng dẫn nàng đi vào.

Còn có hai tầng nhà, đều là thời trung cổ nhà, trên còn có cảnh đẹp, một đường đi ra, giống như kiếp trước hắn, nhà cao tầng.

Vân Phàm dẫn theo Vô Ngạn đi vào, vừa đi vào, tiểu nhị nhanh chóng tiếp đón. Thấy là Vân Phàm, dẫn theo một xấu xí cô nương.

Càng là ngơ ngác, tuấn tú như vậy nam nhân, vậy mà không vì vẻ mặt, vẫn yêu sâu đậm nữ nhân, đây chính là tình yêu trong tiểu thuyết sao.

Tiểu nhị lắc đầu, nhanh chóng dẫn mấy người đi vào, Tiểu nhị cúi đầu: "Hai vị, theo ta."

Vân Phàm bình tĩnh, ánh mắt vẫn còn rưng rưng vì nhớ Nhân Yên: "Tiểu nhị, ta muốn lên tầng trên." Tiểu nhị thấy hắn rút ra, nhiều như vậy quan tiền.

Nhanh chóng dẫn hắn lên tầng cao, Vân Phàm vừa đi lên, thấy xung không có nhiều người, nhanh chóng tìm một nơi ngồi xuống.

Hắn vừa ngồi xuống, Vô Ngạn đã theo hắn ngồi xuống, Vân Phàm kéo ghế cho nàng ngồi xuống: "Tiểu nhị, các ngươi đắt nhất đồ, ngon nhất đồ ăn."

"Mang lên cho ta, đủ hai người ăn!" Vân Phàm không có gọi hết, không nên lãng phí đồ ăn, Vân Phàm ánh mắt nhìn ra bên ngoài.

Vô Ngạn thấy Vân Phàm nhìn ra bên ngoài: "Vân Phàm, ngươi nên ra ngoài một chút." Vân Phàm gật đầu, vừa bừa ra ngoài, thấy rõ hàng rào gỗ ngăn cản.

Hắn chỉ có thể từ đây nhìn xuống dưới, xung quanh tuy chỉ là hàng rào gỗ ngăn cản, ánh mắt nhìn xuống dưới.

Vô số người đi qua lại, Vân Phàm ánh mắt rưng rưng, cảnh đẹp như vậy. Nếu như có thời gian thưởng thức tốt biết bao, Vân Thiên Quốc!

Bây giờ cần nhất là nhân lực, cao thâm cảnh giới nếu không, sợ rằng không thể chiến thắng.

Vân Phàm suy tư, ngồi dựa vào hàng rào ngăn chặn, tửu quán sợ rằng có người đi ra ngoài, sợ rơi xuống dưới, Vân Phàm dựa vào hàng rào gỗ.

Suy tư, Nhân Yên.

Bản thân vẫn không thể quên Nhân Yên, ánh mắt hắn trầm tư, thở dài ta nhất định phải cứu sống nàng, không thể để nàng chịu ủy khuất.

Vân Phàm cắn chặt răng, nên quay vào trong bỗng Vân Phàm vừa quay đầu, thấy rõ một thân ảnh quen thuộc đang bước đi.

Vân Phàm thấy xanh biếc y phục, ánh mắt càng là ngạc nhiên, thật quen thuộc. Hắn không tự nhủ đưa tay ra: "Cô nương."

Trước mắt hắn, là một vị xanh biếc y phục, xanh biếc tóc quay đầu lại, ánh mắt giống y đúc nàng, không thể sai vào đâu được.

Vân Phàm nhanh chóng định thần lại, ánh mắt kiên định, thật giống, thật giống.

Nữ tử nghiêng đầu, ánh mắt màu xanh nhạt, vẻ mặt ưu nhìn, nhìn băng xanh màu tóc, vẻ mặt tuấn tú nhìn bản thân.

"Công tử? Ngươi là gọi ta?"

Vân Phàm gật đầu, nhanh chóng ý thức lại, nàng thật sự quá giống, Vân Phàm tuy thấy nàng rất giống.

Khác lạ vẫn là, nàng không có vảy cá, Nhân Yên là Xuất Khiếu cảnh tam giai, có vảy cá trên mặt, mà nữ tử trước mặt nàng không có, chỉ là vẻ mặt nhân tộc bình thường.

Vân Phàm thấy rất giống, cúi đầu: "Cô nương tại hạ mạo phạm, có thể hay không cô nương đồng ý."

Xanh biếc mái tóc dài, nhìn băng xanh ánh mắt cúi đầu, mang theo vẻ khẩn cầu, không giống làm hại nàng.

Nàng nhanh chóng đáp: "Công tử, nếu như tiểu nữ có thể giúp, nhất định sẽ giúp công tử."

Trong tửu quán, trên tầng hai đi ra bên ngoài nhìn cảnh đẹp, đứng trước hàng rào gỗ ngăn chặn, ngắm phong cảnh.

Trước cửa đi ra, là hai thân ảnh đứng đó.

Nữ tử còn vui vẻ đáp.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.