Hắc bào nữ tử không nói nhiều, khóc lóc ôm chặt Thiên Uyên.
Vân Phàm nhìn vậy, Vô Ngạn định nói gì, hắn đã đưa tay ngăn lại: "Nên để nàng bình phục lại, chúng ta đi."
Dương Đào ôm lấy Thiên Uyên không ngừng khóc lóc: "Tiểu Anh ngoan, theo sư tỷ ta cho ngươi nấu cơm." Thiên Uyên mộng bức.
Đang nói chuyện khóc lóc, ngươi lại chuyển qua chủ đề ăn cơm? Chưa đợi nàng đồng ý, bản thân đã bị kéo đi. Vân Phàm, Vô Ngạn đứng cách đó không xa.
Càng là mộng bức, hắn lại nhanh chóng ý thức: "Để nàng rời đi a." Hắn lắc đầu không quản chuyện này.
Vô Ngạn phất tay, binh lính gần đó đi ra, quỳ xuống tay đưa ra trước bụng một tay đặt xuống: "Tham kiến đại nhân." mấy người không gọi là Hoàng đế.
Vân Phàm từng nói: "Các ngươi không cần gọi ta Hoàng Đế, ta không quen a gọi đại nhân là hảo." người trong thành đều đồng ý, người muốn nói gì đều đúng.
Vân Phàm nhìn mấy người, gật gật đầu cảnh giới không thấp: "Các vị rời đi trước, ta theo sau."
Đám người: "Tuân mệnh." mấy người lui ra sau, thân ảnh biến mất, Vô Ngạn ngước nhìn Vân Phàm gật gật đầu, hai người biến mất.
Xuất hiện tại doanh trại cách đó không xa, có Thẩm Thẩm, Dương Đắc, đầu tiên hắn muốn gặp Dương Đắc, chuyện năm đó Dương Đào còn sống, Dương Anh ư?
Chính là Thiên Uyên sư tỷ rồi.
Bạch Anh Đào huyện cách trăm dặm, một doanh trại nhỏ.
Xung quanh được xây dựng từng hàng rào gỗ, hình thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-thanh-than-de/2553719/chuong-401.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.