"Ha Ha ngươi nói ta, nhắc nhở đối phương là vì đối phương may mắn a, còn lại xem đối phương có thoát khỏi đại nạn hay không."
"Đều xem đối phương vận khí." Nam nhân cười nhẹ: "Thần thụ, ngươi tiết lộ thiên cơ, không sợ phạt sao?"
Thần Thụ cười nhẹ: "Đây chỉ là do đối phương may mắn, ta nhắc nhở một câu mà thôi, chúng ta trở về."
Hai người quay đầu biến mất, Dương Đào quay về chỗ cũ nhìn sư muội bản thân, ngồi ăn thưởng thức, nàng cười nhẹ cuối cùng cho sư muội.
Một bữa no nê, nàng rất thích ăn thịt: "Sư muội a, ngươi thấy hảo, không có ngươi ta thật sự, báo thù hoàn tất, không biết sao sống!"
Nàng bước tới, ngồi bên cạnh Thiên Uyên giúp nàng đưa ăn, Thiên Uyên không từ chối, nhìn hắc bào nữ tử giúp mình đút ăn.
Bên này Vân Phàm hắn an bài tất cả dân làng, quay về bản thân thôn làng tiện nhắc nhở: "Dương Đắc đại ca, ngươi nữ nhi ngay tại Anh Vân Đào thôn."
Dương Đắc gật đầu đa tạ, hắn cùng Thẩm Thẩm mãi không có thêm hài tử, hỏi qua đại phu đều nói các ngươi phải tiếp tục, Thẩm Thẩm lâu năm không có cùng nam nhân.
Cho nên các ngươi mang thai sợ rằng khó khăn, Dương Đắc đành gật đầu, tiếp tục hành trình, hắn quay đầu nhìn xung quanh nhiều thôn dân.
Rời khỏi doanh trại, mang theo đồ đạc lên xe ngựa đi ra khỏi cánh rừng, sau lưng binh lính nhanh chóng dọn dẹp doanh trại.
Vân Phàm nhìn hai người đi xa: "Thế Giới này, thật giống kiếp trước thế giới, nơi đâu đều có câu chuyện riêng của mình."
Vô Ngạn màu tím y phục, ôm lấy hắn cánh tay: "Vân Phàm ngươi đang nói gì đó?" hai người đứng trên đồng cỏ xanh, nhìn ra xa rừng núi.
Vân Phàm quay đầu, nhìn tóc tím mắt tím ngũ quan đẹp mắt lão bà: "Mộng Liễu, Lý Phương không biết hai nàng ra sao."
Vân Phàm hắn đã không nhớ rõ, bản thân đã bao lâu không gặp qua Mộng Liễu, rất nhớ nàng, nàng là hắn lão bà, không hiểu rõ.
Lại không xuất hiện nhiều như vậy, sợ rằng nàng chỉ là nữ phụ, Vân Phàm nhìn Vô Ngạn nàng từ đầu tới cuối xuất hiện liên tục.
Vậy nàng là bản thân ta nữ nhân? Còn Mộng Liễu sẽ chết? Vân Phàm suy nghĩ tới theo trong văn học mạng sách, hắn đặt bản thân vào thiên mệnh chi tử.
Được thiên đạo ưu ái, lại suy diễn tới Mộng Liễu, Lý Phương xuất hiện ở sơ kỳ mạch truyện, trung kỳ xuất hiện vài chương.
Tới bây giờ hắn gần như, muốn đối đầu Lăng Thanh trùm cuối bộ truyện, nàng vẫn không có xuất hiện nhiều như vậy.
Mộng Liễu thật sự chết?
Vân Phàm suy tính theo một quyển sách, thường hay xảy ra mà suy nghĩ, nhìn xuống Vô Ngạn trầm mặc: "Vô Ngạn, nàng nói xem Mộng Liễu sư tỷ."
Vô Ngạn nghe Vân Phàm giọng nói, chứa đầy bi thương: "Vân Phàm ta biết, Mộng Liễu nếu còn sống đối phương muốn đổi khu vực."
"Nhưng mà đối phương đã lấy được Tiên Đạo Tông, Mộng Liễu sư tỷ còn có thể có ích sao?" Vân Phàm suy nghĩ tới điều này, đối phương giữ mạng hai nàng.
Chỉ là muốn trao đổi khu vực, mà bây giờ hắn khu vực, đành phải giảm dần.
Mộng Liễu, Lý Phương muốn sống rất khó.
Hai người nhìn thái dương, muốn xuống núi. Trời đã tối, hắn tới giải quyết hắc bào nữ tử hai ngày, phía Tiên Đạo Tông không đúng Ma Nữ Tông.
Chiếm đóng Tiên Đạo Tông vẫn chưa có động tĩnh?
"Vô Nhạn, nàng biết Tiên Đạo Tông sự tình, Cổ Nhược Ca có hành động?" Vô Ngạn ôm Vân Phàm cánh tay trái lắc đầu: "Cổ Nhược Ca vẫn chưa hành động thiếu hấp tấp."
"Giống như thấy chúng ta quá yếu, đợi chờ chúng ta đột phá cảnh giới cao mà nói, mới chiến đấu."
Vân Phàm gật đầu, hắn không muốn cứu Mộng Liễu sao? Chắc chắn muốn cứu, nhưng với thực lực bây giờ có thể sao?
Một mình tấn công đối phương sào huyệt có thể sao? Không thể, hắn không giống thiên mệnh chi tử trong sách, được buff một mực tiến tới.
Đối phương sào huyệt san bằng đối phương, hắn không làm được. Không phải là hắn sợ, mà hắn với bây giờ thực lực, không làm được.
Nội tình căn bản là không thể, nhờ Thiên gia sao? Đối phương nguyện ra tay sao? Không đời nào, thiên gia thủ hộ thiên gia.
Vân gia thủ hộ Vân gia.
Trừ phi Vân Gia Thành gặp chuyện.
Đối phương quen biết Mộng gia sao? Sống ngàn năm lão nhân, nguyện vì một nữ hài tử không quen biết, nguyện xả thân mình cứu?
Vân Phàm không phải không muốn tin, nhưng đây hắn đang ở là thực, chết là chết, không giống trong sách ngu ngốc sống mấy ngàn năm lão nhân.
Vân Phàm cắn chặt răng, hai tay siết chặt, Lăng Thanh a Lăng Thanh ngươi thật biết chơi.
Hắn nếu như, có thể đánh bại Lăng Thanh phải để nàng biết, cảm giác thống khổ sống khống muốn chết là gì.
Để Mộng Liễu chết, nàng cũng không nên sống.
Ma Nữ Điện dưới tầng hầm.
Hai thân ảnh bị riềng xích trên thân, trên người không ngừng bị tra tấn.
Lăng Thanh ngồi trước cửa, nhìn hai người: "Hắc hắc chơi với các ngươi thật vui."
Một thân ảnh tàn tạ, nhìn trước mắt nữ tử, trước cửa ngục, ngồi vắt chéo chân trên tay cầm một dây xích không ngừng đung đưa bàn chân.
Thật là.
Sống không bằng chết là cảm giác này a, đánh ta gần chết, lại đem toàn bộ bình phục như vậy thật thống khổ.
Vân Phàm doanh trại lúc này.
Hắn cùng nàng quay vào trong doanh trại, ngồi xuống tiếp tiếp nghĩ cách cải cách.
Bên này Anh Vân Đào thôn.
Dương Đắc tới thôn làng, nhìn cách đó hắc bào nữ tử đứng trước Thẩm Thẩm quầy hành, vậy mà nấu cơm? Bên cạnh là ai? Trong mắt Dương Đắc.
Thiên Uyên không phải chân chính thân thể nàng, mà là lớn lên Dương Anh tóc đen, mắt đen đang ngồi ăn cơm.
Hắc bào nữ tử đang bận bịu, bỗng nàng nhìn lên cách đó không xa, Thẩm Thẩm Dương Đắc, một người cầm hai tượng gỗ.
Một người cầm hai bài vị, nhìn thấy bắc bào nữ tử hai người trong lòng nổi lên một đạo quen thuộc.
Hắc bào nữ tử, thấy hai người giọng nói tràn đầy nhớ nhung: "Cha, Thẩm Thẩm." Nghe vậy, Thẩm Thẩm cầm trên tay hai tượng gỗ rơi xuống đất.
Nàng nhanh chóng chạy tới: "Tiểu Đào, Tiểu Đào." nàng chạy tới ôm lấy hắc bào nữ tử: "Tiểu Đào, vẫn còn sống, còn sống là tốt rồi."
Thẩm Thẩm khóc không ngừng, thôn làng vừa tới nghe vậy, nhiều người dù mới tới làng, đều nghe qua năm đó chiến đấu.
Không thể tin được, thôn làng trải qua năm đó trận chiến, lại càng không đứng vững quỳ trên đất: "Vậy mà còn sống, còn sống là tốt rồi."
"Bất quá Vân Phàm lão đệ, Dương Anh hai người mất rồi." Mấy người cúi đầu, ngay cả mới đến thôn làng, đều cúi đầu nơi đây vẫn là giao thương giữa Mộng Quốc.
Bất quá, Mộng quốc trở thành Vân Thiên Quốc, rồi bị Ma Nữ Tông đồ sát cao tầng người, nơi đây vẫn không có giảm xuống giao thương người.
Thẩm Thẩm khóc rống: "Tiểu Đào, ngươi còn sống, còn lớn như vậy, không thể để Thẩm Thẩm bớt lo lắng."
Dương Đào lắc đầu: "Thẩm Thẩm ta không sao, ngươi ôm ta quá chặt, ngươi đừng có ôm ta nữa nha, ta còn giúp Tiểu Anh nấu cơm tối."
Thẩm Thẩm nghe vậy, quay đầu nhìn Thiên Uyên, lại nhìn ra nàng thân ảnh là Dương Anh khi lớn, ánh mắt không ngừng chảy nước mắt khóc to.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: dmca@truyentop.net