Tỉnh dậy sau khi phiêu du vào giấc mơ thần kì, lần đầu tiên tôi cảm thấy may mắn vì mình vẫn còn sống. Như mọi khi, mỗi lần gặp bế tắc tôi luôn đẩy suy nghĩ lên đỉnh cao của sự tức giận, oán trách, sau thì đột ngột đá nó lọt xuống thẳng xuống vực của tuyệt vọng. Ở đó tôi mê man trong việc trách cứ bản thân thật vô dụng, đáng bỏ đi, việc của bản thân mà cũng làm không xong, quá thừa, quá thừa. Quá thừa! Ngồi chán chê hình như thành thói quen hay sao? Tôi chợt nhớ mình còn nhiều việc phải làm, mà việc đầu tiên luôn có là bài tập. Có một thời gian tôi rất siêng làm bài cả trong sách giáo khoa lẫn sách bài tập. Nhưng bây giờ chỉ khi thật sự cần mới làm. Bài vở tôi ghét vô cùng. Ban đầu khi còn là một đứa trẻ ngu ngơ, tôi định hình học là biết tính toán, biết đọc, biết viết, được tìm hiểu, khám phá tự nhiên. Và rồi khi lớn lên tôi mới biết việc học chỉ gọn nhẹ trong sách, trên bảng, tồn tại trong lý thuyết và chẳng bao giờ có thực tế. Nữa là "học là học hết toàn bộ những kiến thức cơ bản của nhân loại" – một giáo viên đã nói với tôi như vậy. Và cái cơ bản đó chỉ gói gọn trong 12 năm học. Chà! Cơ bản mà đã vậy thì sau này còn bao lâu nữa mới tới cái cao cấp. Mặt khác tầm ảnh hưởng điểm ngày càng lấn át kiến thức, điểm tuy không quyết định tất cả, mà chỉ là quyết định tất cả luôn nhờ vào điểm. Vì vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-tam-hoa-lieu-da-tan/2907477/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.