Ngả người vào giường, khi đó chị tôi đã nồng giấc trong chiếc mềm lông. Chẳng hiểu vì sao có thể đắp kín như vậy trong thời tiết tháng năm chứ? Tôi nghĩ đến việc ngày mai một mình trong nhà, ban đầu cảm thấy rất vui có chút nôn nao. Sau thì một thứ gì đó bình lặng trải dài trong lòng tôi, yên lặng lắm, như một mặt nước bằng phẳng không chút gợn sóng. Cảm giác khi từng là một đứa bé bốn tuổi trở về trong ký ức.
Lúc chị tôi chào đời chưa bao lâu, ba tôi mang theo vợ con đặt chân xuống một vùng đất hoang sơ lập nghiệp. Dù mảnh đất đó có hơi vắng vẻ nhưng đậm đà tình nghĩa, một vùng đất đỏ màu mỡ. Khi lên vừa lên bốn tôi đã được sống trong ngôi nhà xây không còn phải ở nhờ trong căn nhà che bởi những tấm bạt và bao phân cũ của bác Luyến – chị gái của mẹ tôi. Qua mấy ngày nghỉ tết chị tôi lại đến trường, ba mẹ thì cả ngày trên vườn cà phê chỉ còn lại thôi trong căn nhà mới xây.
Tôi không thể nào nhớ rõ rằng bản thân lúc đó đã trải qua một ngày như thế nào? Đến bây giờ, khi hồi tưởng lại ký ức chỉ như từng mảnh chắp vá, có phần hỗn độn nữa. Khi đó một món đồ chơi tôi cũng không có, bạn bè hàng xóm cũng không. Mọi người đều đang vất vả mưu sinh. Lúc đó tôi có một niềm an ủi là chú chó tên Milu-một con chó màu trắng, có đôi tai cụp, tướng tá cao ráo, rất khỏe khoắn. Chỉ có điều tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-tam-hoa-lieu-da-tan/2907476/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.