CHƯƠNG 7
Nghe xong Vương Thọ tự thuật, Đường Tống bất đắc dĩ thở dài. Vương Phúc cứng đầu y sớm đã biết, chính là không nghĩ tới hắn lại không thức thời như vậy, đem kiên cường dùng tại chỗ này, để chịu khổ uổng phí như thế.
“Vậy ca ca của ngươi hiện tại thế nào ?” Đường Tống hỏi.
“Ca ca ngày hôm qua vừa mới hầu hạ Vương gia, hiện tại đang nằm trên giường không nhấc thân dậy nổi.” Vương Thọ khóc thút thít nói. Nhớ tới ca ca thân thể gầy yếu đầy vết thương, nước mắt lại không khỏi rơi xuống.
“Ngươi không tìm thầy thuốc giúp ca ca ngươi trị thương sao?”
“Đại quản gia đi tìm thầy thuốc đến, bất quá ca ca vừa khỏe một chút lại phải hầu hạ Vương gia, rất là vất vả .”
Đường Tống lại bất đắc dĩ thở dài, y thực kính nể Vương Phúc bất khuất, chính là không thể hiểu được suy nghĩ của hắn. An ủi Vương Thọ vài câu, liền thuận tiện đưa hắn trở về.
Trở lại phòng nhỏ của mình, liền đốt ngọn đèn dầu xem sách một lát, Đường Tống tinh thần dù thế nào cũng vô pháp tập trung vào sách. Gương mặt Vương Thọ khóc thê thê thảm thảm luôn ở trước mắt y lúc ẩn lúc hiện, làm cho y nhớ tới cảnh muội muội còn tuổi nhỏ khóc lóc.
Đường Tống muội muội Đường Lâm so với Đường Tống nhỏ hơn năm tuổi, còn là một tiểu cô nương không rành thế sự. Đường Lâm là một tiểu cô nương yêu cười cũng yêu khóc, lúc cao hứng liền cười đến run rẩy hết cả người, làm cho người bên cạnh cũng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-son-vuong-gia-dich-ai-nhan/123379/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.