CHƯƠNG 6
Ôm một quyển《 Hán Thư 》 mới từ nơi Lưu Dục mượn được, Đường Tống đè nén nội tâm hưng phấn, cước bộ nhẹ nhàng đi về phía phòng nhỏ của mình.
Từ lúc Lưu Dục đồng ý cho y mượn sách xem đã gần một tháng , một tháng này, Đường Tống cách vài ngày phải đi tìm Lưu Dục một lần.
Lưu Dục quả nhiên không hổ là chủ quản Lan Thương các, không chỉ có trông nom sách, ngay cả trong phòng mình ở cũng tất cả đều là sách, quả thực là một Lan Thương các nhỏ. Mấu chốt nhất chính là, Lưu Dục không có không tiểu khí. Mặc kệ Đường Tống muốn mượn sách gì, Lưu Dục đều cho y mượn, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không cho phép làm bẩn.
Đường Tống ôm sách, tựa như ôm lấy toàn bộ thế giới của mình, cho dù hiện tại đi trong hoa viên tối tăm u ám, cũng không cảm thấy sợ hãi lắm. Cho đến khi y nghe được một trận tiếng khóc đứt quãng, mới ý thức hiện tại đã là nửa đêm .
Nghe tiếng khóc kia đứt quãng, như có như không, giống tơ nhện quấn lấy Đường Tống, không khỏi làm y nhớ tới tình cảnh trong《 Liêu Trai Chí Dị 》 mà mình mới vừa xem qua, nhất thời lông tóc dựng đứng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Đường Tống bước nhanh hơn, chắc đi được một đoạn rồi, y lại quay đầu lại, bởi vì y loáng thoáng cảm thấy tiếng khóc này có chút quen tai.
Lòng hiếu kỳ chiến thắng cảm giác sợ hãi, Đường Tống không khỏi theo phương hướng tiếng khóc tìm đến. Cuối cùng, Đường Tống vòng qua một ngọn giả sơn, rốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-son-vuong-gia-dich-ai-nhan/123378/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.