*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Bạch Ngọc Đường tỉnh lại đã là giữa trưa, tính tính canh giờ, chỉ sợ Triển Chiêu vẫn còn đang đi tuần. Trên bàn là tờ giấy Triển Chiêu để lại: Ngọc Đường, nếu ngươi đói bụng thì cứ dặn dò trù phòng.
Bạch Ngọc Đường chỉnh lý xong xuôi, nhìn kỹ bài trí trong phòng, quả nhiên không giống với phòng của Triển Chiêu ở Khai Phong phủ, chăn màn đều là màu lam nhạt, trên bàn là chiếc khay sứ màu thiên thanh, bên trong có quả phật thủ tươi, nói như vậy chủ nhân nơi này biết rất rõ tính cách của Triển Chiêu, cảm thấy mỗi đồ vật đều vô cùng tương xứng với Triển Chiêu, hắn không khỏi cảm thán trong lòng, nhìn cây phật thủ kia đến phát ngốc.
Vừa lúc Triển Chiêu đi vào, nhìn thấy cảnh như vậy, cười nói: Ngọc Đường, hay là ngươi đói đến mức muốn ăn quả phật thủ kia rồi?
Bạch Ngọc Đường xoay người, cũng cười: Chẳng phải sao, ta còn muốn ăn luôn cả cái khay này.
Lúc này hắn mới thấy Triển Chiêu bưng một chén mỳ trong tay, đặt ở trước mặt hắn: Ta vừa mới trở về, đến trù phòng hỏi, họ nói ngươi vẫn chưa dặn đồ ăn, ta đoán chắc ngươi cũng tỉnh rồi, nhờ bọn họ làm một chén mỳ, ngươi mau ăn đi, uống nhiều như vậy mà không ăn chút gì đó thì cơ thể sẽ không chịu được đâu.
Đôi mắt như ngọc đen của Bạch Ngọc Đường lấp lánh nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu cũng không lảng tránh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-sach-phuong-the-ngo/202559/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.