Bạch Ngọc Đường đứng trên nóc nhà nhìn theo Hoàng Thượng trẻ tuổi rời đi, hắn cũng không lên kiệu xe, mà là, mang theo hai tùy tùng, chậm rãi đi xa. Tấm lưng kia, lạnh buốt mà tĩnh mịch, nhưng mà, không có đau thương.
Nếu, hắn được sinh ra trong một gia đình bình thường, nội tâm có thể mềm mại đi một chút, đôi mắt, có thể trong suốt hơn một chút hay không?
Bàng Thống nắm tay của Công Tôn Sách, nói với Bao Chửng: Ta cảm thấy tiểu Hoàng Thượng, rất yêu thích Bao đại nhân.
Bao Chửng thê lương nói: Vương gia, ngươi cho rằng, thân là đế vương, có thể có được tất cả thiên hạ này, hắn, còn có thể yêu sao?
Bàng Thống nói: Nếu ta làm Hoàng đế, vẫn còn có thể.
Bao Chửng nói: Cho nên, ngươi không làm Hoàng đế được.
Đây không phải là vấn đề về tài năng hay cơ hội, làm Hoàng đế, có được thiên hạ, thì sẽ mất đi chính mình. Vương gia, con người ngươi, nhất nhất trung thành với cảm tình của mình, cho nên, ngươi không thể vứt bỏ thứ ngươi muốn có và thứ ngươi đã có, mà những thứ đó, đều là tối kỵ của bậc đế vương, cho nên, ngươi không làm Hoàng đế được.
Công Tôn Sách nói: Bao Chửng, ngươi vẫn luôn tỉnh táo như vậy.
Bao Chửng nói: Công Tôn, ta không có phúc khí tốt như ngươi.
Ngừng một lát, Bao Chửng lại tiếp tục nói: Ngày mai, Da Luật Văn Tài quay về nước Liêu, chúng ta đi tiễn đi.
Đêm đó, tâm tình của Bạch Ngọc Đường khá là không yên tĩnh, thuở nhỏ hắn hành tẩu giang hồ, những trường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-sach-phuong-the-ngo/1310785/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.