Lúc này, trong mắt của Bạch Ngọc Khuyết, phạm vi xung quanh dường như lạibiến thành hư không, chỉ còn sót lại người thanh niên tuấn mĩ đến thiênđịa thất sắc trước mắt này!
Khương Tử Nha sợ lại lui về đằng sau thì dột nhiên đụng tới phía sauvách tường, trong long thì đau khổ vì không còn đường lui, lúc này haitay hai chân của hắn đã kinh hoàng dính chặt vào tường mà còn mạnhmiệng mắng: “ Yêu nữ vô liêm sỉ! Không được …..Không được manh động! Nếu không... nếu không đừng trách ta không khách khí nha!” Nếu cẩn thậnnghe, liền sẽ phát hiện, trong tiếng quát chói tai cảm giác như có chútkhủng hoảng sợ hãi.
Bị tuyệt thế mỹ nam cảnh tỉnh, Bạch Ngọc Khuyết lúc này đã tỉnh hồn lại, ánh mắt phút chốc một thoáng chuyển thành thanh minh. Nàng gãi đầu một cái, mê hoặc nhìn chung quanh, không hiểu, mình vốn đang yên đang lànhtrốn sau lưng Văn Trọng, làm sao đột nhiên liền đến ở giữa cung điện.Thực sự kỳ quái, thì ra mình có bệnh mộng du? Còn bất chấp địa hình hoàn cảnh đều có thể phát bệnh?
Bạch Ngọc Khuyết quay đầu nhìn lại, thấy xung quanh các vị đại thần từng người đều sợ hãi nhìn mình như một đứa điên. Xí, một đám “Ông Tám”!Nàng âm thầm lườm một cái.
Lại nhìn lên, nàng thấy tạo hình “thạch sùng” rất buồn cười của KhươngTử Nha, nàng miễn cưỡng đánh giá, làm bậy ừ, cái tên già này, còn làm ra một bộ mặt vừa thẹn vừa giận, giống như cũng bị ai cường gian, éc, giàrồi mà còn tự kỷ dễ sợ, ha ha ha, thiệt bệnh quá đi! Bạch Ngọc Khuyếtkhông nhịn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-phong-than-xuyen-qua-thanh-ty-ba-tinh/1632602/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.