Bạch Ngọc Khuyết vừa nghe xong, bị doạ sợ, chợt xoay người ôm chặt lấymột gốc cây bên cạnh, lắp bắp nói: “Suất Suất... Suất điện! Không không! Ta không muốn đến đó, kẻ xấu Khương Tử Nha kia ở đó, hắn... Hắn sẽ đánh chết ta, người ta không muốn đi chịu chết! Ô ô... Có thể... Có thểkhông đi không?”
Nhìn ánh mắt Văn Trọng càng ngày càng lạnh, Bạch Ngọc Khuyết lúng túng,chầm chậm thả cái cây đang đung đưa trong gió kia ra. Lúc nãy nàng liều mạng hướng Suất điện chạy, chỉ vì muốn tìm Văn đại soái ca che chở,hiện tại, mình vừa được an toàn, có chết cũng không đi vào chỗ nguy hiểm kia, nàng còn chưa quên, chủ nhân của thân thể này chết trên tay ai a.
Văn Trọng nhịn lại nhịn, nén khó chịu, nói: “Sáng mai, ta phải thốnglĩnh đại quân tới Nam Cương, hôm nay là cơ hội cuối cùng của ngươi.”Bạch Ngọc Khuyết sững sốt, liền hiểu, thì ra Văn Trọng đang ngầm giúpmình, cho nên trước khi hắn đi, mang mình tới trước mặt Trụ vương, nhằmtuyên cáo mình ở trong vòng bảo hộ của hắn.
Dù sao, mình mặc dù là yêu, nhưng pháp lực thấp kém, ngay cả gà mờ cònkhông bằng, vốn tu vi tỳ bà tinh không cao, hiện tại thân thể lại bịBạch Ngọc Khuyết không biết pháp thuật chiếm đi, tu vi lúc đầu lại giảmđi một nửa.
Bạch Ngọc Khuyết tuy rằng học chút phép thuật phòng thân, nhưng một khigặp phải cao thủ, sẽ rơi vào tình thế khó khăn, hoàng cung lục đục nguycơ tứ phía, hơn nữa Trụ vương đối với nàng lại có hứng thú, chỉ cần VănTrọng vừa đi, tình cảnh của nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-phong-than-xuyen-qua-thanh-ty-ba-tinh/1632601/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.