“ Chú ơi, chú ơi!”
Ồn quá……
“ Này, chú, chú tỉnh chưa!”
Dương Phỉ cau mày, rên rỉ mà tỉnh lại, cả đầu quay cuồng, “Tôi làm sao vậy……”
Cô gái gấp gáp hỏi: “Chú bị cây đè, bất tỉnh cũng được hai tiếng đồng hồ rồi…… Á! Mà cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là chú có cảm thấy đau ở đâu không?”
Bị cây đè bất tỉnh? Đầu Dương Phỉ vẫn choáng váng, không thể suy xét rõ ràng, bởi vậy cậu cũng chỉ có thể chú ý đến việc trả lời cô gái: “Ừ thì, lưng hơi đau…… Giống như đụng vào một cái gì đó……”
“Có lẽ là do chú té xuống đất nên chạm phải lưng? Ngoài lưng ra còn chỗ nào đau nữa hay không? Thử cử động tay chân chú xem, có thấy vấn đề gì không?” Cô gái lo lắng hỏi, Dương Phỉ lúc này mới phát hiện trên gương mặt thanh tú của cô phủ đầy tro bụi, đứa nhỏ kế bên cả người cũng lấm lem.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Dương Phỉ cố gắng xoay đầu nhìn xung quanh, cậu nghi ngờ mắt mình có phải là có vấn đề? Thế nào mà cậu lại nhìn ra tất cả nhà cửa xung quanh đều đã sụp đổ?
“Chú à, không cần nhìn nữa! Chú còn chỗ nào bị thương nữa hay không!” Cô cố kìm tiếng nấc mà gọi to.
Dương Phỉ đến lúc này mới giật mình hoàn hồn, thử giật giật tay chân, nói: “Chân…… Hai chân đều không thể cử động……”
“Chú thử nhích tay xem, có cảm thấy gì không?”
“Có.” Dương Phỉ gật gật đầu.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-phoi/2313993/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.