Bầu trời cao xa không có lấy một gợn mây, giống như mọi người thường nói – “trời xanh vạn dặm”, đáng tiếc hiện tại Dương Phỉ hận nhất chính là bốn chữ này.
Đối với Dương Phỉ mà nói, mùa hè khi sự việc kia xảy ra, đã gần như tan thành mây khói.
Việc kia dưới sự xử lý của người yêu cậu, có thể nói là vô cùng hoàn mỹ, bởi vì đã nhiều năm trôi qua cũng không có ai phát hiện.
Dù sao thì cũng phải sống, so với mỗi ngày đều sợ hãi, Dương Phỉ thà rằng lựa chọn đem tất cả những việc này quên đi, vui vui vẻ vẻ mà sống.
Đối với loại thái độ này của Dương Phỉ, dưới ánh mắt của người khác có lẽ chỉ có thể dùng từ ‘thối nát’, ‘xấu xa’ để bình luận. Nhưng trong mắt người yêu của cậu, chỉ là một loại biểu hiện thẳng thắn. Có lẽ, đây gọi là tình nhân trong mắt hoá Tây Thi đi.
Mà hiện tại, sở dĩ Dương Phỉ chán ghét trời xanh vạn dặm là vì trời hôm nay vô cùng vô cùng nóng. Chính xác mà nói cả tháng nay vẫn luôn rất nóng, nhiệt độ mỗi ngày đều tăng cao.
Mấy ngày nay tin tức cũng thật thật giả giả đưa tin có người đã chết vì nóng, hơn nữa dù là nông thôn hay thành thị, tất cả đều bị cúp nước cúp điện vài giờ, vài ngày, thậm chí còn có cháy rừng do thời tiết quá nóng tạo thành.
“Nếu cứ thế này…..Đệt, có để người sống nữa hay không?”
Dương Phỉ buồn bực dùng ống tay áo xoa xoa cái trán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-phoi/2313991/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.