Chương trước
Chương sau
“Ta…”
“Ngươi không muốn?” Lạnh lùng nhìn thoáng qua Tử Uyên, trong thanh âm Mạnh Phi Vũ rõ ràng có sự uy hiếp, Mạnh Phi Vũ nàng muốn tìm ngườitrên giường vẫn chưa từng bị ai cự tuyệt giống như lúc này đâu!
“Ta… Ta…” Tử Uyên lắp ba lắp bắp không nói được , không biết nên nói cái gì, mặt dần đỏ như mông khỉ (PP:=))).
“…” Mạnh Phi Vũ lần đầu tiên thấy có nam nhân thẹn thùng như vậy khinhắc tới chuyện này, không những thế còn là một nam nhân đậm chất đànông như hắn (PP: Xmen đích thực =))),thật sựcó chút mâu thuẫn a, nhưng là trong mắt Mạnh Phi Vũ, hắn lại ôn hòa đếnkỳ dị, không biết hắn có phải là tình nhân trong mắt Tây Thi hay không,nhưng bộ dáng đỏ mặt của đại nam nhân này thực sự rất đáng yêu, hấp dẫnchết người.
“Nàng… Ta…” Tử Uyên vẫn tiếp tục nói lắp.
Mạnh Phi Vũ có chút bất đắc dĩ , nàng không nói gì, sau đó, tiến lên vài bước, cầm khuỷa tay Tử Uyên, lôi hắn đi, mãi cho đến bên giường mới buông ra, sau đó lại một lần nữa hôn lên môi Tử Uyên.
Tử Uyên lại một lần nữa mê man …
Dần dần, đôi mắt lạnh như băng của Mạnh Phi Vũ tràn đầy ấm áp, nhưnglà hai mắt của Tử Uyên lại nhắm chặt nên cũng không thấy biểu hiện củanàng, bởi vì hắn hiện tại đã hoàn toàn bị nụ.hôn này chinh phục đến lâng lâng .
Từng bước từng bước, Mạnh Phi Vũ ôm lưng Tử Uyên, đem toàn thân hắn áp chế ở trên giường.
Mãnh liệt bị áp đảo, Tử Uyên mở mắt, nhìn thấy bản thân trong đôi mắt tinh xảo lạnh như băng đối diện, trong mắt hắn lại hiện lên một tia mêman, trên mặt đã đỏ ửng lại đỏ ửng thêm một chút, sau đó là ngượng ngùng tránh né cái nhìn của Mạnh Phi Vũ.
“Phi Vũ, ta… Ta sẽ không…” Tử Uyên nói rất nhỏ một câu gì đó.
Mạnh Phi Vũ có chút kỳ quái nhìn về phía Tử Uyên… Sẽ không? Sẽ không cái gì?
Nhưng là ngay lúc thấy vẻ mặt thẹn thùng của Tử Uyên, đương nhiên nàng rõ ràng cái “sẽ không” trong miệng Tử Uyên là cái gì!
Mạnh Phi Vũ có chút kinh ngạc, kỳ thật, nàng cũng không phải muốncùng Tử Uyên phát sinh quan hệ mờ ám gì, nhưng là rất hiển nhiên, TửUyên đã hiểu lầm , như vậy, hiện tại nàng nên làm hay không làm thì tốt đây? (S: tiến tới luôn đi a ~~)
Mạnh Phi Vũ đang suy nghĩ lại cúi đầu nhìn về phía Tử Uyên, mà namnhân bị mình áp chế ở dưới thân cũng đang có vẻ mặt thẹn thùng nhìnmình…
Mỗi một tế bào trong não của Mạnh Phi Vũ bị mở bung ra, ngay lúc đó…
Nàng lần thứ ba hôn lên đôi môi kia, mang theo dục vọng cùng cảm xúcmãnh liệt, có chút thô bạo, có chút vội vàng, Mạnh Phi Vũ tùy ý nhấmnháp, nụ hôn với nam nhân này cũng có thể hòa tan băng sơn trong lòngnàng.
Tử Uyên bị hôn đến choáng váng, quên cả hô hấp, hắn chỉ thuận theonhững động tác tiết tấu của Mạnh Phi Vũ, nghe theo yêu cầu của nàng, mêman…
Nụ hôn vẫn tiếp tục, cái lưỡi của Mạnh Phi Vũ đã sớm tàn phá bừa bãitrong miệng Tử Uyên, cùng lưỡi Tử Uyên chơi đùa, sau đó khẽ liếm hàmrăng trắng của Tử Uyên, thật ngọt a… Hai người vì hôn nhau, nước miếngkhông kịp nuốt nên chảy ra, lại thêm một màn dâm mỹ…
“Hộc…. hộc…” Rốt cục cũng kết thúc nụ hôn kịch liệt này, Tử Uyên bắtđầu lấy lại hô hấp. Hắn bây giờ giống như đang ở trong trạng thái thiếudưỡng khí trầm trọng vậy a.
Nhìn Tử Uyên vẻ mặt khả ái hồn nhiên, trong mắt Mạnh Phi Vũ lại một lần nữa xẹt qua tia vui vẻ.
Tử Uyên mơ mơ màng màng lúc này ôm chặt lấy Mạnh Phi Vũ. Mạnh Phi vũcao có 1m 7, mà Tử Uyên cao 1m85, cho nên Mạnh Phi Vũ bị ôm chặt lấy,ngược lại có cảm giác như một chú chim nhỏ nép vào bên người.
Mạnh Phi Vũ cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của Tử Uyên, cảm thụ đượchơi thở của Tử Uyên, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện cảm giác an tâm, ấm áp. Nàng sẽ không bao giờ buông tay hắn! Trong mắt Mạnh Phi Vũ hiện lên kiên quyết lạnh như băng….

Nụ hôn thứ tư, nụ hôn thứ năm, nụ hôn thứ n… Vô số nụ hôn rải ráctrên khắp cơ thể Tử Uyên, từng dấu hôn đỏ giống như những bông hoa,khiến người thưởng hoa như mê loạn ,lòng người thưởng hoa cũng mê loạn …
“Ân…” Thanh âm rên rỉ không biết từ ai phát ra , hô hấp của hai người vây quanh lẫn nhau,hai thân thể quấn quít không rời, ánh mắt mang theochút cuồng loạn mê ly tràn ngập giữa hai người.
Quần áo hai người đã sớm rơi bừa bộn trên mặt đất. Bàn tay mềm mạicủa Phi Vũ bắt đầu cuồng loạn…. Tử Uyên không hổ là một học sinh giỏi,dưới sự “dạy dỗ” của Mạnh Phi Vũ ,Uyên rất nhanh liền nắm được các kỹsảo trên giường, mặc dù có chút “chưa chín”, có chút vụng về, nhưng làđây dù sao cũng là các loại di chuyển theo bản năng, có đôi khi khôngcần sự thành thục điêu luyện, mà là cần một loại cảm xúc cuồng dã mãnhliệt như thế này, mà Tử Uyên đang học tập những bước đầu đã có sẵn điềukiện này.
Mỗi một động tác đều đầu đánh vào cảm xúc mãnh liệt nhất, mỗi mộtđộng tác đều khiến Mạnh Phi Vũ rên nhẹ, lần đầu tiên của hai người mà cứ như đã trải qua thời gian tôi luyện rất lâu vậy…
Nằm ở trong lòng Tử Uyên, Mạnh Phi Vũ rên lên, bất kể là nam nhân ởthời đại nào, ở trên giường vẫn là rất mãnh liệt a, nàng nghĩ hắn saunày nhất định sẽ rất “ thuần thục”.
Mệt nhọc quá độ khiến hai người dần dần tiến vào mộng đẹp, nhưng thân thể lẫn nhau vẫn quấn quít không tách rời, như là muốn tuyên bố điềugì…
Một đêm an tĩnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.