Chương trước
Chương sau
Buổi tối, có một vấn đề rất nghiêm trọng phát sinh giữa hai người.
Chỉ có một cái giường, đương nhiên còn có một cái ghế sa lon, nhưnglà ghế sa lon rất nhỏ, cho dù là Mạnh Phi Vũ ngủ cũng nhất định khôngthoải mái, huống chi Mạnh Phi Vũ tuyệt đối không có khả năng đi ngủ ghếsa lon.
Kỳ thật, Mạnh Phi Vũ cũng không cần cùng Tử Uyên ngủ ở trên một cáigiường, hơn nữa, coi như là có phát sinh chuyện gì, Mạnh Phi Vũ cũng làkhông lo lắm, nàng nếu quyết định đem Tử Uyên mang về nhà, ở trong lòng nếu đã nhận định Tử Uyên , như vậy nếu có phát sinh quan hệ gì làchuyện sớm muộn mà thôi…
Huống chi… Mạnh Phi Vũ nhìn Tử Uyên một chút ,vóc người của hắn rất tốt a, cảm giác trên giường cũng nhất định rất tuyệt… (S: tỷ đúng là sắc nữ =))
Nhưng mà đối với Tử Uyên đến từ cổ đại, đó chính là một điều rất xấu hổ đi .
Vốn là cô nam quả nữ cùng ở một phòng đã là làm trái với lễ giáo,huống chi Mạnh Phi Vũ cũng đã chạm qua thân thể của mình, mặc dù chỉ làcách một lớp trang phục, nhưng là dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, đụngchính là đụng, bất quá, Mạnh Phi Vũ là người hắn thích, cho nên đụngcũng không có hại, hơn nữa, Tử Uyên đã quyết định không phải Mạnh PhiVũ hắn sẽ không lấy .
Đương nhiên, nếu như Mạnh Phi Vũ không cưới hắn, hắn cũng sẽ khôngnói cái gì, nhưng là hắn đã coi chính mình trở thành là người của MạnhPhi Vũ, nếu như Mạnh Phi Vũ nghĩ muốn cùng hắn… Kia gì gì đó, hắn cũnglà nguyện ý, chỉ là vóc người hắn như vậy … Phi Vũ hội nghĩ muốn sao?
Hai người hai tâm tư, liền như vậy đứng ở trong phòng khách nhìn nhau.
Cuối cùng, vẫn là Tử Uyên nói trước tiên.
“Phi Vũ, ta, ta…” Nói thì nói, chính là hắn vẫn chưa nói ra được cái gì.
“…” Mạnh Phi Vũ cũng không nói chuyện, lạnh lùng nhìn Tử Uyên.
Tử Uyên không sợ lãnh, nhưng là hắn thật sự không biết nên nói cái gì.
“… Ta, ta… Ta… Phi Vũ! Nàng ghét bỏ ta sao?” Cắn răng một cái,hắn trừng mắt, Tử Uyên rốt cục nhịn không được hỏi một câu.
“Ghét bỏ anh cái gì?” Hồ nghi nhìn Tử Uyên, Mạnh Phi Vũ không hiểu hắn có ý gì.
“Ta… Ta…” Nàng nói như vậy hắn như thế nào có thể nói được cái gì nữa chứ?
“Nói!” Mạnh Phi Vũ rất không thích người có không rõ ràng như vậy , âm thanh lập tức lạnh thành 1 độ.
“Ta nói không được!” Tử Uyên cũng bắt đầu sốt ruột , hắn cũng khôngthể thật sự nói, nếu như nàng không chê hắn, hắn nguyện ý cùng nàng ngủtrên giường đi, nhưng nói như thế nào hắn cũng là một công tử, như thếnào có thể như thế chăng biết xấu hổ, đề nghị với nàng như vậy.
“Anh không nghe lời của ta?” Âm thanh xuống một lần nữa giáng xuống.
“Ta không có, ta… Hảo, ta nói, Phi Vũ nếu như nàng không chê ta vócngười xấu xí, như vậy, ta nguyện ý… hầu hạ nàng.” Vốn đang là có chútdo dự, nhưng là tại trong mắt người kia lạnh như băng, không thấy chútvui vẻ, nên Tử Uyên kinh hoảng liền trong lòng nghĩ sao là nói ra nhưvậy.
Sau khi nói hết mới biết được chính mình đã nói gì, hắn trong lòng run sợ nhìn Mạnh Phi Vũ…
Ánh mắt không có ghét bỏ, không có chán ghét, cũng không có không cho là đúng, Tử Uyên tại lúc nhìn vào trong đôi mắt lạnh như băng kia, chỉthấy nó ánh lên tia vui vẻ, đẹp quá đẹp quá… Tử Uyên trong tích tắc cảmgiác chính mình hình như đắm chìm ở trong đó, không cách nào tự kềm chế…
“Ta rất nguyện ý!” Biểu đạt cho điều Mạnh Phi Vũ nguyện ý, không chỉ có là lời nói mà còn có hành động.
Khi Mạnh Phi Vũ nói ra lời này, đồng thời, Mạnh Phi Vũ liền tiến lên, tới chỗ Tử Uyên có chút kích động đứng ở chỗ kia, hôn lên môi hắn,nhưng chỉ là cái phớt qua nhàn nhạt, chỉ là chạm nhau liền thu trở về. (S: ngất, chạm có một cái thôi hả == Trời ơi.. )
Mạnh Phi Vũ tuyệt đối không phải một người ngây thơ như thế, nhưng mà là nam nhân ở trước mắt là người như vậy , cho nên nếu muốn quan tâmnam nhân này, Mạnh Phi Vũ cũng không cần vội vả thể hiện, mà là giốngnhư muốn chứng minh lời của mình là đúng, nhẹ nhàng cho Tử Uyên một cáihôn.
Đôi môi lạnh như băng nhưng mềm mại chạm vào môi hắn, đó chính là hôn sao? Nàng cư nhiên lại hôn hắn, Tử Uyên bởi vì nụ hôn nhàn nhạt thoángqua kia mà trong lòng hiện lên bao nhiêu cảm xúc, nhưng cuối cùng chỉđọng lại cảm giác ngọt ngào… Nàng nguyện ý hôn chính mình ư…
“Cùng lên giường ngủ.” Khi Tử Uyên vẫn còn trầm mê trong nụ hôn đầutiên của mìnhl, Mạnh Phi Vũ còn nói ra một câu càng làm cho Tử Uyên kinh ngạc đến ngây người…
“Ách… Cùng nhau?” Hắn không dám tin hỏi một lần.
“Ân.”
Ầm một tiếng vang lên trong đầu Tử Uyên, nghe được nàng trả lời, mặthắn liền đỏ, sau đó lộ ra một nụ cười không biết là kinh ngạc hay vuivẻ…
“Ta…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.