Edit & Beta: DK
Thời gian bái đường được cử hành trước trung thu một ngày, Dư Tam Nương mang bát tự của hai người Triệu Từ tìm người xem giờ lành, hỉ phục sau hôm đó đã được người ngày đêm hoàn thành, đưa đến đúng lúc Từ Phong Cận rời giường. Hắn và Triệu Úc hoang đường hai ngày, cửa cũng không có ra, lúc mặc lên y phục hai chân còn run run, Dư Tam Nương một bộ ghét bỏ nói: “Nhìn cái bản lãnh này của ngươi đi, về sau ra ngoài cũng đừng nói là người của Thanh Nhạc Phường, để người ta nghe thấy thì sẽ làm trò cười cho họ mất.”
Từ Phong Cận rót cho mình chén trà nhuận họng, liến thoắng nói: “Thanh Nhạc Phường đi ra ngoài thì làm rạng rỡ tổ tông được ai? Ta không giấu đi đã là quá lắm rồi, ngươi còn muốn ta rêu rao khắp nơi? Nghĩ hay quá ha.”
Dư Tam Nương véo hắn một cái, đặt hỉ phục lên bàn hỏi: “Vậy mới nói ngươi là ngu ngốc.” Lại nói: “Đống đồ vật lúc trước ta đưa cho ngươi đâu?”
Từ Phong Cận miễn cưỡng xoay tay lại, chỉ chỉ ngăn tủ sau lưng nói: “Tất cả đều để bên trong.”
Dư Tam Nương không nói hai lời đi tới lật bao đồ, mang tới một thứ, đưa cho hắn nói: “Thứ này thường dùng.”
Từ Phong Cận nghển cổ nhìn nhìn, hỏi: “Dùng làm gì?”
Dư Tam Nương lườm hắn một cái, giễu hắn cả ngày chỉ biết bày trò không có tý kiến thức nào, uổng công sống ở nam quán mười mấy năm, lại nói: “Đây là dùng để trị thương phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-lan-giang-nguyet/2443311/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.