Gọi minh tiêu hay ám tiêu chỉ là cách phân biệt của tiêu cục đối với hai loại áp tải hàng hóa. Treo lên cờ của tiêu cục, rêu rao đến chỉ hận không thể thông báo cho người cả thiên hạ đều biết, đó là minh tiêu, sử dụng là uy tín của tiêu cục, hàng hóa vận chuyển thường là những vật không quá quý, nên tất nhiên cũng rêu rao hơn. Đối lập với nó là ám tiêu. Tiêu sư cải trang giả dạng, hạn chế nhất có thể bị phát hiện. Những vật mà ám tiêu hay bảo hộ hầu như là những đồ quý giá ví dụ như vàng bạc ngọc thạch hoặc đồ cổ, bảo bối.
Minh tiêu dựa vào uy tín của tiêu cục hơn nữa hàng hóa là bình thường, cướp đường bình thường thấy cũng sẽ tôn trọng vài phần, không xuống tay cướp bóc, như hôm nay mai phục trước tại khách điếm rõ ràng là đã sớm có dự mưu, vậy thì có lẽ tiêu cục kia là ám tiêu.
Lục Thảng cùng Minh Thư cũng có chung suy nghĩ về điểm này.
"Tối nay có lẽ gió tuyết sẽ càng ngày càng mãnh liệt, ăn ngủ ngoài trời nguy hiểm mức độ sẽ không thấp hơn ở trọ." Lục Thảng cân nhắc một lát mở miệng.
Ban đêm gió tuyết càng thêm điên cuồng, nếu ở bên ngoài không bị đông chết cũng mất nửa cái mạng, hơn nữa vùng hoang vu dã ngoại lại trong núi nên rất nhiều cây to, nếu gió bão to, cành cây gãy, cũng có thể đè sụp xe ngựa, bọn họ không có sự lựa chọn khác.
Nghe chàng nói thì đoán chàng vẫn muốn đi vào khách điếm, Minh Thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-ha-quy-te/211276/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.