Chương trước
Chương sau
Tác giả: Lạc Nhật Tường Vi
Dịch: Lili.
Vấn đề của Lục Thảng, Giản Minh Thư không lập tức trả lời được nên chỉ có thể giả vờ vô tội chớp chớp mắt.
Trên người chàng mặc một bộ áo dài màu xám, đây là trang phục mà thư viện Minh Đức phát cho các sĩ tử trước khi nhập học, chàng đã mặc ba năm, giặt nhiều khiến nó trở nên trắng bạc, trên chân là đôi giày vải mà dì Tằng đóng đế, trên người không có lấy một chiếc túi, tóc cũng búi một cách quy củ dưới khăn, lộ ra khuôn mặt sạch sẽ, thanh tuấn và đôi mắt sáng ngời.
Giản Minh Thư thích nhìn chàng, tuy trên người chàng không có một vật gì quý giá nhưng sạch sẽ làm nàng thấy vô cùng thoải mái.
Tiểu Tinh Đình lại thấy không đáng giá thay chủ nhân mình.
Ở nhà rõ ràng nàng là một người có chính kiến, mồm mép cũng lợi hại nhưng đến trước mặt Lục Thảng thì lại không phát huy được, cũng không biết Lục Thảng cho nàng uống mê dược gì làm nàng ta đứng ngoài chỉ có thể lo lắng suông.
Giản Minh Thư trầm mặc một lúc rồi mới cố tình mỉm cười nói sang chuyện khác: "Tại sao còn mặc áo cũ, không phải hai ngày trước muội cho người đưa cho huynh hai bộ đồ mới rồi mà?"
Lục Thảng rất ít thu quà tặng của Giản gia, Giản Minh Thư biết tính nết của chàng nên cũng rất hiếm đưa đồ, ngay cả hôm nay lại đây cũng chỉ mang một ít dược liệu cho dì Tằng thôi. Cô nghĩ hôm nay là ngày yết bảng nên mấy ngày hôm trước mới bảo người tặng cho chàng hai bộ quần áo bằng vải bông mà chàng thường mặc, nàng cũng không chọn loại vải đắt tiền vì sợ chàng cự tuyệt.
Lục Thảng còn không trả lời, vẻ mặt Tiểu Tinh Đình đã biến sắc nói nhỏ bên tai nàng: "Nương tử, quần áo hôm qua đã bị trả về rồi."
"Vậy sao ngươi không nói sớm?" Giản Minh Thư xấu hổ, cắn răng cũng nhỏ giọng trả lời.
"Sợ cô thương tâm nên em không dám nói." Tiểu Tinh Đình u sầu nói.
Lục Thảng nhìn thấy hai chủ tớ kề tai nói nhỏ, cũng không để trong lòng, chàng bước vào trong phòng, vừa đi vừa hỏi: "Cô tới nhà của tôi có việc gì không?"
Giản Minh Thư vội bỏ qua chuyện quần áo, chỉ nói: "Nghe nói dì Tằng bị bệnh cũ nên muội đến thăm." Rồi nhìn sau lưng chàng hỏi: "Lục Thảng, huynh dừng lại, quần áo sau lưng huynh toàn bụi, cọ vào đâu vậy?"
Lục Thảng quay đầu nhìn lại, áo vùng vai lưng đúng là bị cọ bẩn một mảng lớn, chàng định giơ tay vỗ nhưng vẫn không hết, Giản Minh Thư định duỗi tay —— nhưng chưa kịp chạm vào áo chàng thì tay đã bị gạt ra.
"Không cần. Bụi này......" Thần sắc Lục Thảng không tốt nói: "Do cha cô."
Nàng đúng là tự nhiên vác đá nện chân mình.
Chàng đi xem thông báo ở cửa huyện nha, không nghĩ bị Giản lão gia đã canh giữ từ lâu bắt được, thiếu chút nữa chàng bị lừa gạt bắt về Giản gia, chàng thật vất vả mới chuồn được ra, trên đường thoát thân không chú ý nên mới cọ bẩn, làm bản thân chật vật, trước khi về nhà đã xem xét rồi, không ngờ vẫn còn để sót.
"Cha muội?" Con ngươi Giản Minh Thư chuyển động, mắt sáng lên: "Huynh trúng bảng! Thứ mấy?"
Lục Thảng vỗ trán —— Đầu óc Giản Minh Thư không giống người thường, người khác bị nói như vậy thì có khi đã xấu hổ không dám ngẩng đầu còn nàng thì ngược lại giống như không nghe hiểu tiếng người vậy.
Chàng không muốn trả lời câu hỏi của nàng, lập tức đi vào trong nhà nhưng vẫn nói: "Không cần cô quan tâm, nương của tôi đã khỏi bệnh rồi, chỉ cần tĩnh dưỡng là được, mời cô về cho."
Giản Minh Thư tất nhiên không phải người không biết xem sắc mặt người khác, lông mi dài hơi cụp xuống có chút cô đơn mà dừng bước, lại nghe Lục Thảng gọi mình "Từ từ!" Mắt nàng lại sáng lên, lộng lẫy mà rực rỡ.
"Tôi có mấy lời này muốn nói với cô, mấy năm nay đa tạ Giản gia quan tâm, Lục mỗ vô cùng biết ơn, ngày sau tất nhiên sẽ báo đáp." Lục Thảng ở trong lòng suy nghĩ một lúc rồi mới mở miệng, khi gặp khuôn mặt tỏa sáng kia của nàng lại đột nhiên không nói được ra miệng.
Tính ra từ ngày chàng đến Giang Ninh, chàng và Giản Minh Thư đã quen biết mười năm.
Chàng dừng lại một chút rồi cố cứng rắn nói: "Nhưng hai chúng ta......"
Đáng tiếc nói còn chưa dứt lời đã bị đánh gãy.
"A Thảng về rồi à?"
Cửa phòng được mở ra, người nói chuyện đỡ cửa mà đứng, mặc một bộ quần áo màu nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo màu nâu, trên đầu bao một chiếc khăn trùm đầu cùng màu, dung mạo lại cực kỳ đẹp, mi mảnh, mắt hạnh ôn nhu như nước, tuy đã gần bốn mươi nhưng vẫn còn phong hoa đúng là mẫu thân của Lục Thảng.
"Nương." Lục Thảng bước nhanh tiến lên.
Tằng thị lại liếc mắt một cái nhìn thấy Giản Minh Thư, lập tức mỉm cười: "Minh Thư cũng tới, mau vào nhà ngồi, bên ngoài lạnh lắm."
"Vâng ạ." Giản Minh Thư cười tươi tiến lên cầm tay Tằng thị, thân mật đỡ bà vào phòng.
————
Giản Minh Thư quen biết Tằng thị còn trước khi quen biết Lục Thảng.
Nói ra thì rất dài, Tằng thị là người Vu Hồ, tuổi còn trẻ thì chồng chết, ở vậy nuôi Lục Thảng. Năm ấy Lục Thảng bảy tuổi, nước Vu Hồ bệnh dịch hoành hành, Tằng thị mang theo Lục Thảng chạy nạn, lang bạt kỳ hồ hai năm cuối cùng đặt chân ở huyện Giang Ninh. Mấy năm mới vừa tới Giang Ninh, ban ngày Tằng thị đi hết các phố lớn hẻm nhỏ bán hoành thánh sống tạm, ban đêm thì thêu thùa bán lấy tiền, làm lụng vất vả dẫn đến sức khỏe giảm sút, không mấy năm liền ngã xuống. May mà khi đó Lục Thảng đã có thể giúp đỡ trong nhà, người lại vô cùng cố gắng, lấy thành tích đứng đầu trong kì thi Đồng Sinh, được thư viện Minh Đức phá lệ thu làm học sinh, không chỉ có giảm miễn quà nhập học, lại cho nhận việc sao chép sách, hai mẹ con cố gắng chịu đựng qua mấy năm.
Giản Minh Thư quen Tằng thị là do kỹ thuật thêu điêu luyện của bà.
Khi đó mẫu thân Minh Thư vẫn còn sống nhìn trúng kỹ thuật thêu thùa của Tằng lại thấy Tằng thị cơ khổ, nên đem tất cả các công việc may vá trong nhà giao cho Tằng thị. Sau lại mẫu thân nàng bệnh nặng, Tằng thị cảm nhớ ân tình của mẫu thân nàng, thường xuyên đến Giản gia thăm mẫu thân, nói chuyện giải buồn cho bà, cũng chăm sóc nàng một thời gian, vì thế mà nàng và Lục Thảng cũng quen thuộc hơn.
Nàng vẫn nhớ năm ấy chín tuổi, mẫu thân nàng chết bệnh, phụ thân bận về việc tang sự không rảnh lo cho nàng, nàng ngơ ngẩn đứng ở trước linh đường, cũng may Lục Thảng nhìn thấy nàng lo sợ, bất an, đã kéo nàng đến hậu viện, lau nước mắt cho nàng còn nhỏ giọng khuyên giải, an ủi...... Chàng cũng từng là một người ôn nhu như vậy, nhưng là ở dòng chảy xói mòn của năm tháng có lẽ chính chàng cũng không nhớ được.
Sau khi mẫu thân qua đời, Tằng thị vì tránh tị hiềm nên cũng không đến Giản gia nữa, số lần nàng gặp họ cũng ít đi, cũng không biết từ khi nào, bọn họ trở nên xa cách.
Vặn đầu ngón tay tính toán, nàng và Lục Thảng đã quen biết mười năm rồi nhỉ?
Gặp nhau lúc còn tóc trái đào, quen nhau lúc tóc để chỏm, hiện giờ nàng đã qua cập kê, chàng cũng qua nhược quán.
Mười năm qua đi vội vàng, hai đứa nhỏ vô tư ngày xưa nay đã thay đổi.
————
Tằng thị thích Giản Minh Thư, ai có mắt đều nhìn thấy, bà cũng không giấu.
Sau khi Giản Minh Thư vào nhà thì bị bà ấn xuống ghe, Tằng thị sai Lục Thảng nấu nước, bưng trà giống như gã sai vặt, Lục Thảng đối với người ngoài thì ít khi nói cười, nhưng đối đãi với mẫu thân thì cực kỳ ôn hòa, thu lại vẻ lãnh đạm, cho hai người nấu nước pha trà.
Hai người nói chuyện vài câu, Lục Thảng đã pha trà đưa tới, Tằng thị nhìn Giản Minh Thư nhìn trộm Lục Thảng, thở dài một cái thật nhỏ. Tâm tư của con trẻ, sao bà lại không nhìn ra chứ? Tuy từ nhỏ Lục Thảng chuyện gì cũng nghe theo bà nhưng ở những chuyện lớn cũng không phải ngu hiếu.
Việc cả đời của chàng, bà làm mẫu thân cũng không làm chủ được.
"Lục ca ca trúng bảng, thật đáng mừng, chỉ không biết thứ tự như thế nào?" Nói việc nhà linh tinh với Tằng thị một lúc, Giản Minh Thư mới dẫn đề tài tới trên người Lục Thảng.
"A Thảng, con trúng bảng?" Lúc này Tằng thị mới nhớ lại hôm nay là ngày yết bảng.
Lục Thảng đem vỏ hạt dẻ mới vừa bóc trên tay đặt tới trên bàn, nhìn Tằng thị một cái —— có lẽ đây không phải mẹ ruột của chàng, Giản Minh Thư mới là con gái của bà.
"Trúng, Giải Nguyên."
"Giải Nguyên? Giải Nguyên là thứ mấy?" Tằng thị chưa kịp phản ứng, nghi hoặc mà nhìn về phía Giản Minh Thư.
"Giải Nguyên là...... Thứ nhất......" Giản Minh Thư có chút choáng váng, nhìn Lục Thảng vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh, làm nàng cũng có ảo giác chuyện này cũng không có gì to lớn, cho đến sau khi nói ra miệng, nàng mới đột nhiên hoàn hồn, từ ghế nhảy dựng lên: "Lục ca ca trúng Giải Nguyên!"
Mặt bàn suýt chút nữa bị nàng lật ngửa, Lục Thảng dùng sức ấn lại —— nhìn bộ dáng này của nàng giống như nàng trúng Giải Nguyên vậy.
"Thứ...... Nhất?" Tằng thị nói lắp, cũng đứng lên theo: "Nương phải đi thắp hương! A Thảng, con nói chuyện với Minh Thư đi."
Tằng thị nói đi là đi, để Lục Thảng và Giản Minh Thư lại trong phòng.
Lục Thảng không nói, rõ ràng là chuyện vui nhưng không khí trong phòng lại đông lạnh.
Trầm mặc một lát, Giản Minh Thư mới nói: "Thi hội ở tháng ba năm sau, bây giờ đã giữa mùa thu, thời gian còn dư lại cũng không nhiều, huynh chuẩn bị bao giờ đi kinh thành? Năm nay hay năm sau?"
"Tôi sẽ xuất phát luôn trong năm nay, đầu xuân tuyết rơi nhiều, đường cũng không dễ đi." Lục Thảng đẩy nhân hạt dẻ đã bóc sẵn đến trước mặt nàng: "Ăn hạt dẻ đi."
"Cũng đúng, đi sớm một chút cũng an tâm hơn, có đủ chi phí đi đường không?" Giản Minh Thư nhặt hạt dẻ vàng óng thơm ngọt lên, là chính chàng lột, sạch sẽ sáng bóng.
"Mấy năm nay tôi cũng tích cóp được một chút, hơn nữa châu phủ cũng trợ cấp tiền đi lại, đủ rồi." Lục Thảng trả lời.
"Đường đi Biện Kinh xa xôi, lại đúng lúc trời đông giá rét, huynh nên chuẩn bị quần áo ấm áp, cả thuốc khẩn cấp, không thì trên đường bị bệnh lại không có chỗ chạy chữa. Muội sẽ thay huynh chăm sóc dì Từng, huynh cứ yên tâm đi." Giản Minh Thư tính toán thay chàng, bỗng nghĩ đến một chuyện, chỉ nói: "Không đúng, huynh đã trúng Giải Nguyên, theo lệ thường, châu phủ sẽ đưa huynh vào kinh thành, huynh đâu cần tự lên đường?"
"Bởi vì tôi tính toán đưa nương cùng nhau vào kinh nên muốn đi sớm để dàn xếp."
Chỉ một câu này làm tay Giản Minh Thư dừng lại giữa không trung, đầu ngón tay cầm nhân hạt dẻ lại để xuống bàn.
"Đưa dì Tằng đi cùng?" Nàng lặp lại một lần: "Huynh sẽ không trở lại Giang Ninh nữa sao?"
"Không trở lại." Lục Thảng bình tĩnh nói: "Lúc nãy tôi muốn nói với cô là việc này."
Giản Minh Thư cúi đầu nhìn đĩa hạt dẻ đã lột sạch vỏ kia, không nói gì.
"Được sự quan tâm của Giản gia nhiều năm như vậy, Lục mỗ không có gì báo đáp, tại đây tôi xin cảm tạ, ngày nào đó nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ báo ân này." Khi nói chuyện chàng đứng lên, chắp tay bái nàng một lễ.
Tuy chàng có chép sách ở thư viện nhưng kiếm được tiền cũng chỉ đủ sống qua ngày. Khi Tằng thị bị bệnh nặng phải mời lang trung, tiền khám bệnh rồi tiền thuốc cũng không phải số nhỏ, đều là mượn của Giản gia. Tuy chàng đã trả hết nhưng ân tình cho vay tiền vẫn còn hơn nữa lúc trước mẫu thân Minh Thư còn trên đời cũng trợ giúp hai mẹ con chàng rất nhiều. Sau lại Giản lão gia vì bồi dưỡng con rể lại quyên rất nhiều tiền cho thư viện Minh Đức bên trong có Lục Thảng chàng.
Không cần biết Giản lão gia có ý đồ gì, Lục Thảng chịu ân tình của Giản gia lại là sự thật. "Tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo", chàng cũng nguyện ý trả lại ân tình này.
Nhưng ân tình là ân tình, nếu phải lấy cả đời để trả thì chàng không làm được.
"Lục Thảng, quan hệ của chúng ta đã xa lạ đến nỗi chỉ còn ân tình sao?" Giản Minh Thư chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đen bóng vẫn sáng ngời như cũ: "Hay là trong mắt huynh, muội và cha muội giống nhau đều là người tham vinh hoa phú quý, chỉ vì tìm một người con rể tốt mới đối tốt với huynh?"
Lúc này thành Lục Thảng cúi đầu —— ánh mắt của Giản Minh Thư trong sáng như gương dường như chiếu ra khuôn mặt của chàng.
"Tôi không nghĩ như vậy, cô đừng nghĩ nhiều."
"Phải không?" Giản Minh Thư cười cười: "Lục Thảng, chúng ta nhận thức mười năm, trong lòng huynh nghĩ như thế nào, chẳng lẽ muội không hiểu sao? Muội thừa nhận mấy năm nay cha muội đúng là có ý muốn dựa phú quý leo lên, huynh sợ cha cho ân tình đòi báo đáp, không muốn bị lợi dụng cũng là chuyện bình thường nhưng chúng ta quen biết từ nhỏ, huynh cũng không tin muội, cố tình xa cách, tránh muội như rắn rết."
"Tôi không có." Lục Thảng ngẩng đầu, nặng nề nhìn nàng: "Nam nữ 6 tuổi đã khác biệt, huống chi cô đã đến tuổi cập kê, chúng ta vốn nên tránh bị người đời xoi mói."
"Vậy muội hỏi huynh......" Giản Minh Thư nhìn chàng, ánh mắt không hề né tránh: "Bỏ qua những chuyện khác, nếu muội không phải con gái Giản gia, huynh có bằng lòng cưới muội không?"
Nếu đã nói, vậy nói cho rõ ràng.
"Cô là cô nương được nuôi dưỡng trong phú quý, dù là quá khứ hay hiện tại, Lục mỗ đều không xứng với cô, cũng không muốn trèo cao." Lục Thảng không cần suy nghĩ đã nói.
"Muội hiểu rồi." Khuôn mặt Giản Minh Thư bình tĩnh, chỉ dùng sức nắm chặt vạt áo, nâng ly trà chàng mới rót lên nói: "Quân có chí xa, thiếp không giúp được, lấy trà thay rượu kính quân, sau này không gặp lại, chúc quân sống lâu trăm tuổi, ngày càng leo cao, hàng năm trôi chảy."
Nói xong, nàng uống cạn ly trà.
Lục Thảng nhíu mày, vừa định nói chuyện, ngoài phòng truyền đến tiếng khua chiêng gõ trống ồn ào, chàng vừa đẩy cửa ra, thì ra vừa rồi ở huyện nha chàng chạy trốn quá nhanh, đến nỗi người ở huyện nha chưa kịp chúc mừng, hiện giờ mọi người cùng nhau vây quanh nhà chàng chúc mừng.
Chàng nhìn qua rồi quay đầu lại tìm Giản Minh Thư.
Căn phòng sơ sài phía sau đã không có một bóng người, chỉ còn chén trà đã lạnh băng trên bàn.
Giản Minh Thư đã vòng đến phía sau phòng rời đi.
Thời gian mười năm, Giang Ninh vẫn không phải cố hương của chàng, mà nàng, cũng chỉ là khách qua đường mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.