Có lẽ do quá tức giận, mặc dù không biết hắn tức giận là vì cái gì, nhưng có lẽ nói căn bản cũng chẳng có gì đáng giận. Đó là lý do vì sao Lạc Băng Hà rất chán ghét tình cảnh hiện tại này, tâm tình của hắn rõ ràng bị tên cặn bã Thẩm Cửu kia dắt đi. Cũng làm hắn không chú ý một cái liền bị người cả gan đánh lén đến cái nơi khó hiểu này.
Lạc Băng Hà nhìn Ma cung trước mắt, tuy thoạt nhìn giống hệt nhau, nhưng Lạc Băng Hà luôn cảm thấy có chỗ nào đó rất kỳ quái.
Ha, chỗ này ngay cả một tên thị vệ cũng đều không có, mấy tên này dám ở dưới mũi hắn lười biếng, quả thực là không có kiên nhẫn sống nữa mà.
Sư tôn cặn bã kia của hắn cũng không biết đã đi nơi nào, nên sẽ không ở sau lưng hắn giở trò mờ ám a?... Vậy vì cái gì hắn lại đi đến ngoài cửa căn phòng này...
Lạc Băng Hà vẫn có chút ấn tượng về căn phòng này, hắn nhớ rõ trước đây từng có một người ở chỗ này, nhưng về sau người nọ đã rời đi. Vậy cho nên hắn vì cái gì lại tới đây?
Cửa gian phòng này cũng bị khoá, rõ ràng là không có ai ở trong đó, sao lại làm hắn đến căn phòng chả có chút hấp dẫn nào.
Lạc Băng Hà không thèm để ý bước chân rời đi. Nhưng không qua bao lâu hắn lại trở về nơi này, không biết là trò đùa dai của ai, thật làm người khác không vui a..., thực muốn vặn đầu tên đó xuống, đào lấy huyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-cuu-ma-phi/241887/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.