Lạc Băng Hà nhìn hai người trong lồng, nội tâm cực kỳ tức giận."Thẩm Thanh Thu, ngươi tốt nhất đừng để ta bắt được ngươi." Lạc Băng Hà nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ah." Thẩm Cửu nhướng mày, một chút cũng không đem lời nói của hắn để trong lòng.
"Thẩm Thanh Thu, ngươi chờ đó cho ta." Lạc Băng Hà lửa giận ngút trời, nhưng nếu muốn bắt được Thẩm Cửu thì trước hết hắn phải cởi bỏ cái lồng trước mặt này mới được.
Cũng không biết cái lồng này được tạo ra bằng cách gì lại có thể rắn chắc như vậy. Lạc Băng Hà ra vài chiêu cũng không gây ra bất kỳ tổn hại nào đến cái lồng này.
"..." Thẩm Cửu hờ hững nhìn về phía trước, nhìn xem Lạc Băng Hà tên này giống như chó điên, đối với nữ tử bên cạnh nói: "Cái lồng này của ngươi đã nhiều năm rồi còn có thể rắn chắc như vậy."
"Ngươi xem nó là vật thường sao?" Hai cái người tính tình lạnh băng cùng nói chuyện phiếm, nhưng là có thể tiếp tục trò chuyện xuống dưới, xem ra không nên có người nào là người chấm dứt đề tài của người kia a.
"Vậy ngươi có bản lĩnh thì đứng ra đi."
"Ngươi muốn chết, đừng kéo ta."
"Ta không có hứng thú xem nữa." Thẩm Cửu nhìn Lạc Băng Hà ở trước mắt, lúc đầu còn cảm thấy mới lạ bất quá xem lâu rồi hiện tại cũng ngán.
Thật sự không biết hắn chạy tới nơi xa xôi hẻo lánh này đến tột cùng là muốn làm gì?
Ha, phải rồi, cái tên tiểu súc sinh này đem y thả ra ngoài địa lao, còn chẳng phải chuyên môn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-cuu-ma-phi/241883/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.