Sầm Thâm nghe Hoàn Nhạc nói muốn giao hàng cho người ta, còn tưởng rằng việc bán chữ của chàng đã thất bại. Khi biết người gọi đồ ăn là ai thì mới hiểu ra.
A Quý lập tức bảo: “Trời cao giao sứ mệnh trọng đại cho kẻ nào, trước tiên sẽ để hắn chịu nỗi khổ tâm chí, mệt nhọc gân cốt, đói khát thể xác.”
Hoàn Nhạc liếc ông, sau đó nghiêm túc nhìn Sầm Thâm: “Lần này em đi một mình, em sẽ không để A Sầm theo em cùng chịu khổ đâu.”
“Ờ.” Sầm Thâm nhẹ nhàng đáp lời: “Anh vốn cũng không tính đi chung.”
Hoàn Nhạc: “…”
“Ha ha ha ha ha ha ha!” A Quý cười ngã ngửa, cho dù bị Hoàn Nhạc trừng vẫn cười tới bến, “Thượng lộ bình an nha, thiếu niên lang!”
Hoàn Nhạc ném ông lên cây, sau đó ai oán mà ra ngoài, ai oán chạy đi mua đầy đủ đồ đã được dặn, cuối cùng đụng phải Sầm Thâm ở trạm tàu điện ngầm gần phố Đông.
Sầm Thâm đứng dưới tán cây chơi điện thoại, thỉnh thoảng ngó về phía cổng vào trạm tàu điện ngầm, trên người phả ra hơi lạnh người sống chớ lại gần hoàn toàn không ăn nhập với cái nóng nực của ngày hè.
Trong thoáng chốc như vậy, Hoàn Nhạc dường như nhìn thấy Sầm Thâm hồi mới gặp.
Nhưng một giây sau, khi ánh mắt của Sầm Thâm và của chàng va vào nhau, cảm giác đó lại biến mất. Giống như hắn từ bên ngoài bước vào bên trong bức tranh, ánh dương đột nhiên rọi xuống người hắn, bóng cây loang lổ nhảy nhót trên vai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-yeu-va-ban-son/2978723/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.