Sầm Thâm tỉnh lại sau giấc ngủ, phát hiện mình trở về ngôi nhà ngập nắng như trong mộng, lòng tràn đầy vui mừng. Chỉ là hắn nhìn chăm chăm ngón tay trắng xanh thì thấy không quen mấy.
Thân thể mười lăm mười sáu tuổi cho người ta cảm giác khác hẳn, khác trên mọi phương diện. Nhưng so với cái này, thứ khiến Sầm Thâm không cách nào ngó lơ chính là tầm mắt nóng rực đến từ bên cạnh giường.
“Đẹp không?” Sầm Thâm hỏi chàng.
Hoàn Nhạc gật đầu như điên.
Sầm Thâm cũng không có ý kiến gì, Hoàn Nhạc thấy đẹp là được, vì thế hắn tự mình xuống giường, chuẩn bị vào nhà tắm rửa mặt.
Hoàn Nhạc theo thói quen bước lên dìu hắn, đợi khi đỡ được tay Sầm Thâm rồi mới hậu tri hậu giác nhớ ra bây giờ Sầm Thâm khỏe mạnh hơn rất nhiều, trên cơ bản không cần chàng chăm sóc tận tình đến vậy.
Hoàn Nhạc vẫn không nhịn được xác nhận: “Còn đau không anh?”
Sầm Thâm lắc đầu, hắn rất thoải mái khi được Hoàn Nhạc săn sóc, vì thế ánh mắt cũng dịu dàng hơn không ít. Nhưng hắn vẫn chưa ngẩng lên nhìn vào mắt Hoàn Nhạc, nếu hắn nhìn kỹ sẽ phát hiện hôm nay đôi mắt Hoàn Nhạc đặc biệt sáng, sáng lấp la lấp lánh, như thể thấy mỹ vị nhân gian.
Bởi vì Sầm Thâm mười lăm mười sáu thật sự rất nhỏ. Hồi trước hắn chỉ thấp hơn Hoàn Nhạc một chút thôi, bây giờ thì thấp hơn cả một cái đầu, Hoàn Nhạc chỉ cần thoáng cụp mắt là có thể thấy cái xoáy tóc dễ thương và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-yeu-va-ban-son/2978683/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.