Nhan Phúc Thụy chỉ nằm viện năm ngày được cho về, bác sĩnói đây là chuyện may mắn, do được chữa trị kịp thời, nên không chuyểnbiến xấu thành bán thân bất toại, nhưng vẫn để lại gốc bệnh. Do hànhđộng chậm chạp hơn người bình thường, liên đới đến tinh thần ông cũng uể oải, giống như vừa nháy mắt đã bước vào tuổi xế chiều.
Chuyện già yếu bất kể là từ từ đi đến hay đột ngột giáng xuống đều khiến người ta không kháng cự được.
Bởi vì quan hệ của Tần Phóng, cô nhi viện vẫn chứa Nhan Phúc Thụy, nhưng ông đã không còn đảm nhiệm được công việc của nhà bếp, và càng khôngtài nào cầm củ cải trắng đuổi đánh tên giao rau cải nữa. Ông như một ông lão bảo vệ, ngày ngày ngồi phơi nắng trên băng ghế, thuận tiện giữ gìntrật tự cho đám trẻ. Lâu lâu đi dạo nhà bếp, nếm thử miếng cơm canh,chép miệng bảo: “Nhạt quá, thêm chút muối đi.”
Nhan Phúc Thụy luôn thắc mắc, sao nói già là có thể già ngay được cơchứ? Cảnh ông cưa điện một mạch đuổi theo Vương Càn Khôn vẫn mới nhưngày hôm qua kia mà.
Mấy ngày sau, Tần Phóng lại đến đây thăm ông. Viện trưởng nhiệt tình dẫn anh đi thăm quan cô nhi viện như tiếp đón lãnh đạo, báo cáo từng mụctiền Tần Phóng quyên dùng vào những nơi nào: “Chúng tôi sẽ dành nửa cănphòng trống làm phòng y tế, như vậy nếu có bé nào có té ngã bị thươngthì tự chúng tôi cũng có thể tự giải quyết được. Tôi còn đổi máy điềuhòa trong phòng sinh hoạt nữa, cái trước đây chỉ có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-yeu-tu-dang/3287209/quyen-10-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.