Trở lại Dung Bảng đã là nửa đêm. Mưa như trút nước, xe không mở đènchỉ lẳng lặng dừng ở nơi cách bản Miêu chừng một khe núi. Thỉnh thoảngcó bật cần gạt nước, nhưng thật ra mặc kệ gạt thế nào thì từ trong xenhìn ra ngoài đều là một màn nước đầm đìa tăm tối.
Đây là rạng sáng ngày thứ tư, theo kế hoạch hai ngày nữa họ mới “trở về”.
Tần Phóng gọi điện thoại cho Nhan Phúc Thụy nói địa điểm gặp mặt choông ta biết, sau đó cúp điện thoại, anh nói: “Không biết tại sao lại cảm giác Nhan Phúc Thụy có gì đó không giống lúc trước.”
Tư Đằng hỏi anh: “Không giống chỗ nào?”
Anh không nói được, chỉ là cảm giác thôi. Từ trước đến nay anh cảmthấy người này đầu óc ngu si không hiểu thế thái nhân tình, đầu đất cốchấp lại thỉnh thoảng khiến người ta ôm bụng cười lăn, giống như là vaiphụ chọc cười trong phim vậy. Nhưng chỉ trong một lúc ông lại như biếnthành người khác, chững chạc kiệm lời, lúc nghe điện thoại cũng khônglên tiếng cắt ngang, cuối cùng nói: “Được, tôi lập tức đến ngay.”
Là bởi vì Nhà Ngói sao?
Anh không nhịn được đem nỗi nghi vấn đã chất chứa nhiều ngày nay hỏithẳng: “Đến cùng là cô đã nói gì với ông ấy? Tại sao hiện tại Nhan PhúcThụy lại đối với cô nói gì nghe nấy vậy?”
Tư Đằng không trả lời ngay cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đưa taynhấn cửa kiếng chạy xuống. Tiếng mưa ào ạt bất chợt vang lên rõ hơn, gió cuốn nước mưa thổi táp vào mặt khiến người ta lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-yeu-tu-dang/3287155/quyen-5-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.