Hơn nửa đêm, Nhan Phúc Thụy gọi hết mọi người trong khách sạn dậy.Ông rất sợ, tay chân run rẩy, lời nói không mạch lạc: ” Không thấythằng nhóc, không thấy thằng nhóc.”
Làm sao mà không thấy chứ, hỏi tiếp tân thì họ nói hoàn toàn khôngnhìn thấy cậu bé đi ra ngoài cho nên khẳng định là còn ở trong kháchsạn. Chắc là do ham chơi chạy lung tung, đề nghị đến nhà ăn và nhữngphòng khác tìm xem.
Nhan Phúc Thụy sắp khóc đến nơi, chạy ra chạy vào tìm khắp nơi quýnhquáng cả lên, tìm một chỗ lại thất vọng thêm một lần. Cuối cùng khithốt ra câu “Đều không có” đã mang theo tiếng khóc. Một người đàn ônglớn tuổi như vậy lại khóc khiến người ta nhìn rất khó chịu, mọi ngườivây quanh ông góp ý kiến. Liễu Kim Đính trợn trừng mắt, sau gáy lấm tấmmồ hôi một mực khẳng định: “Nội tặc, khẳng định là nội tặc. Chắc chắncòn ở trong khách sạn, lục soát từng phòng đi. Tôi không tin một đứa trẻ lớn như vậy có thể đập cửa sổ bay ra ngoài.”
Trong hỗn loạn, giáo sư Bạch Kim chợt nhớ ra chỉ vào camera treo trên cao ở góc tường nhắc nhở mọi người: “Khách sạn đều có giám sát hai mươi bốn giờ, đến xem sẽ biết thôi.”
Lời này vừa thốt ra, Nhan Phúc Thụy như người chết đuối vớ được phaocứu sinh. Một đám người dưới sự hướng dẫn của quản lý ùn ùn kéo nhau đến phòng giám sát. Trong phòng giám sát chỉ có một bảo vệ đang ngủ gà ngủgật, sau khi nghe rõ ngọn ngành mới ngáp dài ngáp vắn bật đoạn phimgiám sát bên ngoài hành lang phòng Nhan Phúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-yeu-tu-dang/133561/quyen-3-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.