Buổi sáng ngày thứ mười trời trong xanh, nhiệt độ từ bốn đến bảy độ, gió nam thổi nhè nhẹ.
Sáng sớm Tần Phóng thức dậy đã thấy Tư Đằng đang thắp nhang. Trênđỉnh ba cây nhang lượn lờ một làn khói mỏng. Ngón cái của cô đặt tại chân nhang, ngón trỏ hai tay kẹp thân nhang, giơ ngang với chân mày,lạy bốn phía đông tây nam bắc. Trong mông lung có quá nhiều thần thánh, Phật gia tam bảo gồm có Quan lão gia (1),Thái Thượng Lão Quân, NgọcHoàng đại đế. Bàn thờ cô đang lạy là vị thần nào? Có tôn thần phù hộ cho một con yêu tinh sao?
(1) Quan lão gia: Quan Công.
Tần Phóng nhìn hồi lâu rồi lặng lẽ trở về phòng, gọi điện thoại cho Nhan Phúc Thụy.
Mấy ngày qua hai người vẫn liên lạc với nhau, rất ăn ý chỉ nói vềviệc ăn uống ngủ nghỉ của Nhà Ngói. Tần Phóng không đề cập đến Tư Đằng,Nhan Phúc Thụy cũng không nói đến đạo môn. Nhưng hôm nay khác, hôm naylà ngày thứ mười, việc sống chết của Vương Càn Khôn chỉ còn tínhtrong phút chốc.
Tiếng Nhan Phúc Thụy đau khổ ai oán: “Đây cũng là số mạng mà. Vươngđạo trưởng đáng thương tuổi trẻ còn biết tiếng Anh, ai biết sẽ chếttrong tay một yêu tinh chứ.”
“Mấy đạo sĩ danh sơn kia không có cách ư? Không ai biết thu phục yêu quái à?”
“Không có.” – Nói xong ông lại nghĩ đến gì đó – “Cũng có vài ngườibiết võ công. Có một người nói biết Nhất Dương Chỉ, họ nói là tổ tiênmôn phái của bọn họ từng ăn cơm với Vương Trùng Dương.”
Đặt điện thoại xuống, Nhan Phúc Thụy mừng khấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-yeu-tu-dang/133549/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.