“Núi Thanh Thành quả không hổ là một trong bốn danh sơn đạo giáoTrung Quốc, động tiên thứ năm trong mười động tiên. Vậy mới hiểu tại sao thiên sư Trương Đạo Lăng lại chọn tu đạo tại Thanh Thành, cũng thànhtiên ở đây. Sương sớm như mộng như sa khiến tôi không nén được nỗi xúcđộng từ nội tâm, suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn chuyện trước động thiênsư. Tôi nghĩ đến biết bao sự đổi dời trên thế giới phong vân biến ảonày, thế nhưng núi Thanh Thành yên tĩnh luôn chẳng màn đến huyên náoxung quanh chứa đầy tinh túy đạo giáo của dân tộc Trung Hoa chúng ta.Tất cả ở đây đều khích lệ tôi thật sâu sắc, tôi thầm hứa sẽ càng tăngcường học hỏi phát huy trên con đường này, nhất định phải keep on going, never give up…”
Bài văn đã được chỉnh sửa kỹ lưỡng, nhưng Vương Càn Khôn do dự chưabấm gửi đi. Anh ta đọc thầm lại hết lần này đến lần khác, cân nhắc từngcâu từng chữ. Lấy tư cách đạo sĩ đến đây trao đổi học tập, bài văn củaanh ta có thể nói có ý nghĩa rất quan trọng. Đầu tiên là phải thể hiệnđược tố chất đạo sĩ trong thời đại mới, phải có tài văn chương, phải lưu loát. Tiếp theo phải tích cực phát huy, bộc lộ tài năng, làm tấm gươngsáng cho các đạo hữu ở đây noi theo. Lại còn phải suy nghĩ quan hệ haibên, không thể đưa núi Thanh Thành lên quá cao. Tất cả đều là danh sơnđạo giáo, phải thỏa đáng đúng mực. Mặt khác chen vào hai câu tiếng Anhcàng tốt để thể hiện xu hướng và tác phong trao đổi văn hóa toàn cầu…
Vương Càn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-yeu-tu-dang/133544/quyen-2-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.