Đến cùng cõi đời này có yêu quái hay không thì Nhan Phúc Thụy cảmthấy có lẽ là không. Có điều lời này chỉ có thể nghĩ trong đầu, quyếtkhông thể nói ra. Nói ra chính là có lỗi rất lớn với sư phụ đạo trưởngKhưu Sơn.
Lúc Nhan Phúc Thụy hiểu chuyện, đạo trưởng Khưu Sơn đã rất già rồi.Đầu tóc và râu đều hoa râm, lưng khòm, cả ngày đều ho khan, thường bịkéo ra ngoài chỉ trích. Tên lính cách mạng tép riu nắm chặt đế giày vỗvào đầu và mặt ông, đỏ mặt tía tai rống ông: “Mê tín dị đoan! Ông dámnói ông từng thu thập yêu quái à! Chỉ có Đảng vĩ đại của chúng ta mới có thể tiêu diệt hết tất cả yêu ma quỷ quái! Ông từng thu thập yêu quái,ông chính là đang phản đối nhân dân, phản đối cách mạng…”
Sau đó ông bị phạt đứng dưới nắng cầm chổi quét đường, thân thể cànglúc càng yếu, ban đêm cứ lăn qua lăn lại không ngủ được. Khi đó NhanPhúc Thụy còn nhỏ hơn Nhà Ngói bây giờ lại bị hoàn cảnh ép phải giàtrước tuổi, vừa đấm lưng cho Khưu Sơn vừa nói: “Sư phụ, thầy không thểnói trước giờ thầy chưa hề thu thập yêu quái sao?”
Sau này hoàn cảnh thoải mái hơn một chút thì Khưu Sơn cũng đã sắpxuống lỗ. Tay chân Khưu Sơn run lẩy bẩy hành động không tiện, ngay cảcơm Nhan Phúc Thụy cũng không có ăn, tuổi còn nhỏ đã phải ra đường xincơm, nhưng đa số là không ai cho. Có một lần đói quá nên ăn cắp bánh bao của người ta rồi bỏ chạy, bị họ dí theo đánh cho một trận, khóc đến cào ruột xé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-yeu-tu-dang/133543/quyen-2-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.