EDIT BY CHERYL CHEN
Ăn cơm trưa xong, Tiêu Cố cũng không để Mễ Tình về quán làm, mà đưa cô về thẳng hoa viên Nam thành.
Có thể đường đường chính chính mà trốn việc, Mễ Tình muốn còn không được. Cô nhớ lại những buổi trưa ngủ trong hơi ấm của hệ thống sưởi, cuộc sống gia đình êm ấm.
Nhưng sau khi mở cửa, đống hỗn độn trong phòng làm cô giật cả mình.
Gối trên sofa bị lôi hết xuống đất, một chiếc gối còn rách như bị vật sắc nhọn nào đâm vào, sợi bông bên trong bay ra. Trên mặt đất có nhiều giấy vụn, là hài cốt của mấy quyển tạp chí ở góc nhà. Mấy đồ trang trí nhỏ cũng xiêu xiêu vẹo vẹo nằm trên mặt đất, Mễ Tình nhìn phòng khách xốc xếch, chớp chớp mắt: “Đây là… gặp trộm à?”
Cuối năm, mấy tên trộm vặt khá hung hăng ngang ngược, dù sao cũng đến giai đoạn họ chạy nước rút lấy thành tích rồi.
Tiêu Cố mới đầu còn giật mình, sau đó rất nhanh khôi phục thần sắc như bình thường.
Anh nhìn Husky nằm úp sấp trong ổ chó, giọng nói mang theo sự đe dọa: “Thiên Thiên[1], nhột à?”
[1] Từ “Thiên” trong “Hao Thiên Khuyển” – tên Cố Tín gọi Husky.
“Gâu!” Husky cao ngạo vẫy đuôi, ánh mắt cũng không thèm nhìn anh.
Mễ Tình nhìn thái độ không như xưa của Husky, hỏi Tiêu Cố bên cạnh: “Nó đến thời kì nổi loạn à?”
“Hai ngày vừa rồi anh không dắt nó đi dạo, nó đau cáu kỉnh.” Tiêu Cố vừa nói vừa đi tới chỗ ổ chó.
Mễ Tình nhìn Husky tao nhã nằm trong ổ của mình, nghĩ thầm, nó mới là công chúa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-xonat-tron-hon-ban-sonata-dao-hon/1149698/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.