EDIT BY CHERYL CHEN
Tiêu Cố vừa hôn lên cổ Mễ Tình, cô đã thét lên: “A –!!”
Anh khựng lại, ngẩng đầu nhìn Mễ Tình.
Ánh mắt của anh không chuyên chú như trước, mà nhuộm một tầng men say, Mễ Tình như bị ánh mắt ấy đầu độc, không đẩy anh ra, mà nhìn anh bối rối một lúc, kêu lên một tiếng: “Sao anh không đi tắm!”
Tiêu Cố: “…”
Mễ Tình: “…”
Trời ơi, sao cô lại nhắc đến cái này!
Mễ Tình xấu hổ đến muốn khóc, Tiêu Cố cười nhẹ, nhưng lại rời khỏi người cô.
Anh hiểu được đây là cách từ chối uyển chuyển của Mễ Tình, cô định thừa dịp anh đi tắm lén trốn mất.
Tuy trong lòng khó tránh khỏi tiếc nuối, nhưng anh cũng không muốn ép buộc cô. Anh nhìn cô một cái, xoay người vào phòng tắm: “Anh đi tắm.”
Tiêu Cố cố ý tắm thật sạch hết tận mười phút, để Mễ Tình rời đi trọn vẹn. Anh mặc đồ nghỉ lấy khăn lau tóc, tự nghi ngờ sao trước đây anh không phát hiện mình dịu dàng như thế?
Anh vừa lau tóc vừa ra khỏi phòng tắm, Mễ Tình vẫn nằm trên giường nhìn trần nhà.
Tiêu Cố: “…”
Hay là… trên đường chạy trốn gặp cái gì ngoài ý muốn?
Anh giật lông mày, nhẹ nhàng hỏi: “Sao em vẫn còn ở đây?”
Mễ Tình nói: “Em đang suy nghĩ về đời người.”
Tiêu Cố: “…”
“À.” anh buông khăn xuống, đi tới trước gương bắt đầu sấy tóc. Tận đến khi anh sấy tóc xong, Mễ Tình vẫn còn đang nhìn chòng chọc trần nhà.
Anh nhịn không được, hỏi: “Trần nhà đẹp thế cơ à?”
Mễ Tình đáp: “Cũng tạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-xonat-tron-hon-ban-sonata-dao-hon/1149697/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.