EDIT BY VŨ
BETA BY CHERYL CHEN
Tiêu Cố không để ý đến sự tò mò của Tiểu Đức Tử, sau khi tiễn ba người nước ngoài kia về, anh cũng đi luôn.
Tiểu Đức Tử nhìn theo bóng dáng cao lớn của anh, hỏi Lâm Tĩnh Dung: “Chị Dung Dung, ông chủ trước kia làm nghề gì thế? Sao nói tiếng Anh trôi chảy vậy?”
Lâm Tĩnh Dung nhíu mày, cô không rõ lắm về quá khứ của Tiêu Cố, khi cô gặp anh, anh đã là ông chủ tiệm Xuyến Xuyến rồi.
Tiểu Đức Tử thấy Lâm Tĩnh Dung không nói gì,chớp chớp mắt: “Chị Dung, chẳng nhẽ chị cũng không biết?”
Lâm Tĩnh Dung lườm anh, quát: “Chuyện ông chủ cậu hỏi làm gì? Làm tốt việc của mình đi!”
Tiểu Đức Tử bĩu môi, đi lên lầu hai ngủ bù.
Đến buổi chiều, Mễ Tình đi làm, nghe Tiểu Đức Tử thêm mắm thêm muối kể lại chuyện giữa trưa, cô hơi tò mò. Cô vẫn nghĩ Tiêu Cố vừa tốt nghiệp xong đã ra ngoài kinh doanh — không chừng chưa tốt nghiệp cả trung học ấy, cô hơi khó hình dung dáng vẻ nói tiếng anh của Tiêu Cố.
Khách đến đông dần, Mễ Tình cũng bỏ chuyện này ra sau đầu. Tiểu Đức Tử đón ba vị khách, Mễ Tình lập tức cầm ấm trà đi rót cho khách.
“Ồ, người đẹp, cô cũng làm ở đây?” Người nói đằng trước là mẹ của Tiểu Mập Mập, còn có Tiểu Hắc Tử.
Mễ Tình cười: “Vâng, tôi tạm thời làm ở đây.”
Mẹ Tiểu Mập Mập nhìn cô, nhiệt tình nói: “Cô là Mễ Tình đúng không? Tôi vừa nghe Tiểu Đức Tử bảo cô nói tiếng anh rất tốt?”
Mễ Tình không hiểu sao Tiểu Đức Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-xonat-tron-hon-ban-sonata-dao-hon/1149675/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.