Chương trước
Chương sau
Từ sáng tới trưa cứ như phát tiết, tôi cố ý gõ bàn phím gõ đến kêu đôm đốp. Các đồng nghiệp thấy, cười chọc ghẹo, bé Toàn mập, em có phải uống lộn thuốc hay không? Hư hại của công là phải bồi thường đó!

Được rồi, tôi chính là uống lộn thuốc. Không biết Phùng Dật đổ cho tôi mê dược gì, hại tôi hệt như kẻ ngu hết thuốc chữa thích anh. Ngẫm lại từng chút từng chút suốt một năm nay, anh tựa hồ không có nhìn tôi lấy một lần, ngược lại tôi lúc nào chả chăm chú dõi anh. Tôi đem trong tâm cuộc sống đặt hết trên người anh, nhìn thấy anh cười, tôi liền vui vẻ, thấy anh cau mày, tôi liền khó chịu. Quay đầu lại anh ngay cả một nụ cười cũng không chịu cho. Lúc nào tôi trở nên nhỏ bé như thế, nhỏ bé đến mức một nụ cười cũng cầu không được? Có lẽ duyên phận của tôi và anh quá nông, trời cao an bài chúng ta gặp nhau, nhưng có ra sao cũng không cho tôi đi vào thế giới của anh, tôi ở trong mơ ngủ say một năm, giờ là thời điểm để mình thanh tỉnh.

Nghĩ đến đây, tâm tình tôi dường như bình tĩnh hơn nhiều. Tôi không ngó cánh cửa khép chặt kia nữa, chuyên tâm vùi đầu vào công việc, tôi không muốn bị anh xem thường, cho dù bị ủy khuất, tôi cũng phải in toàn bộ sô văn kiện kia ra, để anh không soi ra một tí lỗi nào.

Khi một người đã chuyên tâm với một chuyện, thời gian trôi qua đặc biệt mau, đặc biệt là tôi như vầy, mang theo liều mạng cố chấp, càng không để ý thời gian trôi qua. Cho đến di động trong túi kêu ong ong, tôi mới giật mình phát giác bây giờ đã một giờ chiều.

Ấn nút trả lời, bên kia truyền tới thanh âm lo lắng của Lộ Thiên.

“Tiểu Khuyên, cậu đang làm gì đó? Tôi chờ sắp một canh giờ cũng không chờ được điện thoại của cậu.”

Tôi cảm thấy có lỗi, vì một hơi đánh cược, tôi lại quên ước định giữa chúng ta sau ót, hại hắn leo cây một canh giờ.

Tôi vội vàng nhận lỗi với hắn.

“Thật không cố ý, tôi còn đang ở công ty, quá nhiều công việc đè đầu, kết quả quên gọi điện thoại cho anh.”

Đầu kia, thở phào nhẹ nhõm.

“Khụ, tôi còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì. Cậu ngay bây giờ xuống lầu, tôi ở cửa chờ cậu.”

“Anh chưa ăn cơm phải không? Nếu không anh ăn trước đi, tôi phải làm xong việc mới có thể tan làm.”

“Oa, ông chủ cậu là quỷ hút máu a? Không làm xong việc, ngay cả cơm cũng không cho ăn?

“Không có biện pháp, ai kêu tôi ăn lương người ta chi.”

“Có phải tên kia lại khi dễ cậu không? Sợ cái rắm á! Mau xuống ăn cơm với tôi.”

“Thôi, anh đừng chờ tôi nữa, tôi tan làm sẽ gọi cho anh.”

“Tiểu Khuyên, sao cậu nhẫn nhục dữ vậy?! Đầy đường đều là công ty, chỗ này không được thì đổi một chỗ khác, cậu không phải tự ủy khuất mình hả?!”

…… Tôi bị hắn nói á khẩu không trả lời được.

Vì Phùng Dật, tôi yên lặng giả điếc một năm, thậm chí muốn đi tìm một công việc mình thích cũng không làm được.

Hùng tâm trạng chí lúc đầu của tôi đi đâu rồi?

“Ai, coi như tôi phục cậu.” Đại khái thấy tôi nửa ngày không lên tiếng, Lộ Thiên vậy mà thỏa hiệp, “Cậu muốn ăn gì, tôi mua cho cậu. Tôi biết cậu nhát gan sợ chuyện, nga không đúng, phải là tận chức tận trách, nhưng công tác là công tác, vẫn không nên để mình đói bụng ha? Thân thể mà sụp đổ, cậu kéo bộ da bọc xương tới cửa cho người ta khi dễ, người ta còn chê cậu khó coi.”

“Miệng anh thật thất đức!” Tôi bị Lộ Thiên chọc cười. Tôi cảm giác thể chất của mình là để ngược, mỗi lần bị hắn chòng ghẹo, không chỉ không tức giận, ngược lại cực vui vẻ, tôi kéo dài giọng nói, “Tiểu Lộ tử, trẫm tự nhiên muốn ăn bánh nướng mỡ hành, ngươi mau đi mua cho trẫm.”

“Trẫm đại gia cậu! Mười phút sau, chờ dưới lầu.”

Lộ Thiên nói xong ngắt điện thoại, lần đầu tiên tô thấy hắn rất có khí phách, chỉ sợ lỡ hẹn, lập tức đi xuống cửa công ty chờ. Xem thời gian, vừa đúng mười phút, Lộ Thiên tựa như biểu diễn ảo thuật xuất hiên trong tầm mắt tôi, nhìn hắn càng chạy càng gần, trong lòng tôi không khỏi dâng lên cảm động, hắn tựa như tia nắng ấm ngày đông, ở trong không khí lạnh băng, từ từ tỏa ra nhiệt tình của nó, mặt dù chẳng phải nóng cháy, lại luôn có thể mang đến tôi ấm áp vô hạn.

Tôi chủ động chào đón, đoạt bánh trong tay hắn, từng ngụm từng ngụm cắn xuống.

“Tiểu Lộ tử, làm không tệ, trẫm quý nhất ngươi.”

Tiểu Lộ tử lé mắt ngó tôi, mặt mũi khinh bỉ.

“Cậu chẳng phải tận chức tận trách hả? Chẳng phải làm xong việc mới tan tầm à? Làm sao như giặc đói trong tù mới ra này?”

“Còn không phải thừa hưởng lời vàng ngọc của anh, tôi phải dưỡng tốt thân thể mới đưa tới cửa cho người ta khi dễ được a, tránh làm người ta thấy tôi khó coi.”

“Yêu, nhóc con, cùng ông lăn lộn mấy ngày, miệng thay đổi lưu loát rồi.”

Tôi giả vờ vô tội: “Tôi chỉ nói sự thật.”

Lộ Thiên không chút khách khí cốc hạt dẻ vào đầu tôi: “Bớt giả vờ, cậu đoạt hết hai cái bánh đi, tôi còn chưa ăn đây, nhanh cho tôi ăn một miếng.” Nói xong nắm tay tôi cắn ngụm bánh nướng. Tôi không cam lòng yếu thế, cũng cắn một cái. Hai chúng ta giống như hai đứa trẻ tranh hơn thua, cùng nhau cầm bánh nướng, anh một ngụm tôi một ngụm gặm sạch cái bánh. Giữa bạn bè có lẽ chính là như thế, có thể cùng ăn một bánh, cùng chung một phe, đơn đơn giản giản được sống bên nhau cả đời.

Sau đó hẹn với Lộ Thiên tan tầm cùng nhau về nhà, tôi liền vào công ty.

Mới vừa bước vô thang máy, tôi lại gặp được Phùng Dật. Anh cầm cái cốc, chắc là đi khu trà nước pha cà phê, đổi lại bình thường, tôi đã sớm xông lên nhận cái cốc sau nữa tung tăng tung tẩy giúp anh pha cà phê rồi. Nhưng hôm nay tôi chỉ nhàn nhạt liếc anh một cái, lập tức thẳng hướng chỗ làm việc.

Một loại vui sướng không rõ nhất thời ngoi lên trong lòng, thì ra Đường Tiểu Toàn tôi cũng có thể ở trước mặt anh cao sống lưng làm người.

Cút đi con mẹ nó tình yêu, tôi không lạ gì! Tôi chỉ cần có Lộ Thiên, có tình bạn, là đủ rồi.

Vui vẻ qua đi, đống văn kiện kia vẫn phải in ra. Tôi vừa đánh văn bản vừa nhắn tin với Lộ Thiên, tranh thủ khi rỗi rãnh, cũng không cảm thấy thời gian khó sắp xếp. Chẳng qua làm việc kéo kéo kéo kéo, suốt tới tám giờ tối công việc làm xong. Tôi thu thập xong đồ đạc chuẩn bị xuống lầu, thuận tiện nhắn tin thông báo Lộ Thiên, kêu hắn chờ trước cửa công ty. Đúng lúc này, một chuyện tôi không nghĩ tới xảy ra. Phùng Dật cư nhiên không cũng chưa ra về, trước đó thấy đèn phòng anh tắt, còn tưởng rằng anh sớm đã đi, tôi thật hoài nghi anh có tâm bệnh, tắt đèn ngồi trong phòng làm việc suốt mấy giờ chẳng lẽ không cảm thấy không thú vị à?

Chúng tôi gặp nhau ở cửa thang máy, anh chủ động hứng tôi chào hỏi.

“Tiểu Toàn.”

Tôi khách sáo đáp lại: “Ai u, Phùng quản lý, thì ra anh cũng chưa về hả.”

Anh lẳng lặng nhìn chăm chú vào tôi, qua lát lâu, mới thở dài: “Cậu vẫn còn giận tôi?”

Tôi cười cười với anh, cười đến mỡ trên mặt dồn lại một chỗ: “Xem anh nói này, tôi nào dám giận anh a.”

Anh nhíu mày, không hề lên tiếng nữa. Tôi biết miệng mình tiện, chọc anh tức giận, nhưng mà không muốn thối lui nửa bước. Không khí ngột ngạt bao vậy chúng ta, quậy với núi băng hắn đây không được tự nhiên, đúng là rèn luyện ý chí người ta, tôi mặt ngoài giả bộ như không có chuyện gì, thật thì trong lòng vô cùng hoảng hốt luống cuống, tôi không biết mình còn có thể cứng rắn chống đỡ bao lâu. Vừa lúc, thang máy đến, tôi như thấy được cứu tinh, vội vã lao vào.

Tôi cho là anh sẽ không cùng tôi đứng chung một cái thang máy, bởi vì anh luôn luôn rất cao ngạo, bình thường nếu ai chọc giận anh, anh có thể mười ngày nữa tháng không để ý người kia, hơn nữa tuyệt đối không ở gần đối phương trong phạm vi mười thước. Không ngờ, tôi chân trước vừa vào thang máy, chân sau anh đã đi theo vào. Ấn nút tầng 1, anh nói với tôi, Tiểu Toàn tôi mời cậu ăn cơm.

Tôi ngây ngẩn cả người, đây coi như vừa đánh vừa xoa hả ?

Nếu như trước đó anh không bới móc tôi, bây giờ nghe được câu này tôi nhất định sẽ mừng rỡ cười không khép mồm, nhưng nhớ mỗi chuyện anh làm, trong lòng tôi chỉ có thứ cảm giác khó hiểu. Tôi nói, xin lỗi, bạn tôi còn chờ dưới lầu, chúng tôi hứa cùng nhau về nhà ăn cơm.

Anh “nga” một tiếng, nhấn núi tầng một, động tác tiêu sái tự nhiên, cho đến tôi ra khỏi thang máy cũng không nói thêm một câu.

Anh chính là người như thế, nói anh lãnh khốc đùa bỡn trai đẹp, quả thật oan uổng anh. Anh kia kiệm lời như vàng, khiến tôi như hỏng mất, tự nhiên thấy cùng anh một chỗ áp lực thực lớn, bởi lẽ tôi vĩnh viễn không cách nào hiểu rõ suy nghĩ nơi nội tâm anh.

Tôi rời công ty, phát hiện bên ngoài xuống mưa, mặt đất ướt đẫm. Lộ Thiên đẩy xe đạp hô to với tôi: “Tiểu Toàn, mau lên xe, khí trời lạnh căm, chúng ta mau về nhà ăn bàn cơm canh nóng ủ ấm cơ thể nào.”

Tôi mang khăn quàng cổ và nón, ngồi lên yên xe phía sau, thân hình cao lớn của hắn duỗi chân nhẹ nhàng đạp, xe liền vô thanh vô thức lăn bánh đi. Đoán chừng cơn mưa trước đó phải thật lớn, ven đường nước đọng nhiều, che mất gần phân nửa bánh xe. Tôi cùng Lộ Thiên bắt đầu cười giỡn, tôi nói giờ mà có một chiếc xe chạy qua bên cạnh chúng ta, hai ta chắc chắn biến thành gà trụng nước sôi. Không biết có phải miệng quạ đen của tôi hiển linh không, vừa dứt lời, một chiếc ô tô mà đen lướt qua người bọn tôi, nước bị bánh xe làm văng không chút kiên kỵ dội trên người chúng tôi.

Lộ Thiên lập tức dừng xe rống giận: “Con người bây giờ thật không có đạo đức!”

Bị dính ướt một thân, tôi cũng rất tức giận, nhưng tôi không phụ họa hắn, bởi tôi nhận ra chiếc xe kia của Phùng Dật: “Thôi đi, chúng ta mau về nhà thay đồ, kẻo bị cảm.”

Lộ Thiên nhìn chằm chằm chiếc xe đã đi xa, qua mấy giây, lộ ra bộ dáng chợt hiểu. Hừng trừng tôi, hung ác nói: “Cậu đừng có mà đả mã hổ nhãn (1) với tôi, chiếc xe đó là của cấp trên cậu đi? Chả trách nhìn quen mắt như vậy, anh ta đây chẳng phải khi dễ cậu rõ ràng luôn hả? Ngày mai ông giúp cậu tìm hắn lý luận.”

Tôi lấy tay giúp Lộ Thiên vuốt lưng, muốn hắn bớt giận: “Bằng những điều tôi biết rõ về anh ấy, ảnh khẳng định không phải cố tình đâu, trời tối như vậy, chắc anh ấy không thấy chúng ta cưỡi xe trước mặt.”

Lộ Thiên trợn trắng mắt, không biết thay tôi tôi tiếc hận, hay là thấy không đáng giá, mang cái mặt hận sắt không thành thép (2) dạy dỗ tôi: “Tiểu Khuyên, cậu sống thật uất ức! Hắn khi dễ cậu tới vậy, cậu còn nói giúp hắn, tôi thật hoài nghi cậu thích hắn.”

Lộ Thiên một lời nói toạc chân tướng, nhất thời, tôi chẳng biết làm sao. Cũng may hắn chỉ thuận miệng nói một cái, liền chuyển đề tài đi nơi khác, “Coi như tôi xui xẻo, lên xe, chúng ta về nhà.”

Ngồi trên yên sau xe, tôi nhìn bóng lưng Lộ Thiên, tâm tình đột nhiên chìm nghỉm.

Nếu hắn biết tôi là đồng tính luyến, hơn nữa thích Phùng Dật, tình bạn hai ta còn có thể tiếp tục không?

(1) Đã mã hổ nhãn: Cố ý giả vờ hồ đồ để lừa người khác. Tiếng Anh là “exploit other’s carelessness”. Có một câu chuyện như vậy:

Từ “mã hổ” từ đâu tới, nghe nói xưa kia có một người họa sĩ hồ đồ vẽ tranh, ông mới vừa vẽ một cái đầu hổ, lúc này có một vị bằng hữu muốn nhìn ông vẽ ngựa, họa sĩ thuận bút vung lên ở dưới đầu hổ cơ thể con ngựa. Vị bằng hữu hỏi ông anh vẽ bức tranh này là mã hay là hổ đây? Họa sĩ nói  “A, cũng không khác gì lắm, mã mã hổ hổ đi.” Sau khi vị bằng hữu đi, họa sĩ đem bức tranh này treo trên tường, đứa con trưởng hỏi ông: “Trên tranh này vẽ cái cái gì vậy?” Họa sĩ nói: “Là mã.” Đứa con thứ hai lại tới hỏi, ông nói: “Chính là vẽ hổ.” Vì vậy, hai đứa con trai của ông họa sĩ đối với ngựa và hổ phân biệt không rõ. Một ngày nọ, con trưởng của ông họa sĩ gặp phải một con hổ, cho là ngựa, muốn cưỡi nó, kết quả bị con hổ ăn sạch. Đứa thứ hai thấy một con ngựa, cho là hổ, kinh sợ thất thố, tay quơ mủi tên bắn chết con ngựa. Từ đó, mọi người tặng cho vị họa sĩ này danh hiệu “mã hổ tiên sinh”.

(2) Hận thiết bất thành cương: Hận sắt không thành thép. Ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.