Bùi Diệc buồn bực, lại ngủ tiếp, cũng không biết lúc nào La Dự đã dém chăn cho hắn, lúc hắn tỉnh lại, trời đã sáng rõ.
La Dự đang ghé vào mép giường, nhíu mi, ngủ không an ổn lắm.
Bùi Diệc lẳng lặng nhìn y một hồi, khẽ thở dài một hơi.
Không lâu sau, La Dự cũng tỉnh, thấy hắn tỉnh rồi, cấp tốc ngồi dậy, dụi mắt, nhìn đồng hồ, “Tôi đi làm cho cậu chút đồ, cháo trứng muối, được không? Mua thêm hai vỉ bánh bao nhỏ?”
Bùi Diệc không muốn để ý đến y, nhưng nhìn quầng thâm đậm màu nơi đáy mắt y, vẫn gật đầu.
La Dự nở nụ cười, nâng tay vỗ vỗ lên chỗ da mặt không bị thương của hắn, thừa dịp hắn chưa nổi giận, nhanh chân ra khỏi phòng ngủ.
Bùi Diệc mở di động, hóa ra đã hơn tám giờ, có hai tin nhắn tới, là Đỗ Cảnh Lãng.
Hắn trựa tiếp gọi qua, Đỗ Cảnh Lãng có vẻ còn chưa rời giường, thanh âm lười biếng, từng câu từng câu trò chuyện với hắn, Bùi Diệc thấy tâm tình khá hơn nhiều.
Cúp điện thoại, đợi thêm một hồi nữa, La Dự về tới.
La Dự hỏi hắn, “Vừa gọi điện với ai đấy? Điện thoại cậu không thông được.”
Bùi Diệc nói qua loa, “Bạn.”
La Dự cũng không lưu ý mấy, “Không sao, chỉ là nhớ cậu thích ăn mấy thứ mùi vị đậm, thấy chỗ tiệm cậu thích ăn mì thịt bò năm mới vẫn không đóng cửa, nên định hỏi thử cậu muốn ăn hay không, mà mua về rồi, không ăn cũng không sao.”
Thanh âm Bùi Diệc có chút buồn bực, “Lấy ra đi.”
Hắn ăn từng chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ve-viec-lam-sao-tom-duoc-mot-vi-kim-chu-thiet-to/1855565/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.