Khúc Ninh trên xe bị hắn đùa đến thở hổn hển, lại bắn trong tay hắn một lần, thân dưới thành một mảng lộn xộn, mãi đến khi xuống xe hai chân vẫn còn run rẩy.
Vào thang máy, chẳng còn gì phải dè chừng nữa, Khúc Ninh vốn không nặng, lần này lại gầy đi không ít, Địch Giang khom lưng ôm người lên.
Khúc Ninh kêu lên một tiếng, sửa sửa tư thế, ôm lấy cổ hắn.
Địch Giang chọt chọt cậu, “Mở cửa nào bảo bối.”
Khúc Ninh ngước hai mắt ngậm nước long lanh nhìn hắn, dướn người tìm chìa khóa trong túi hắn.
Cạch một tiếng, cửa mở.
Địch Giang thuận tay đóng cửa lại, thả người xuống, sau đó khẽ hôn lên trán cậu, “Về nhà.”
Hai người đi tắm trước, hai cái tay ôm ôm một hồi liền châm lửa, bồn tắm căn hộ không lớn, miễn cưỡng đủ chỗ cho hai người đàn ông trưởng thành.
Khúc Ninh tựa vào người hắn, bị hắn kéo sát từ sau lưng.
Khúc Ninh trở tay ôm lấy cổ hắn, nghiêng đầu qua hôn môi. Địch Giang ôm cậu, thân dưới nhẹ nhàng cọ cọ, một tay bóp lấy chỗ nhô ra trước ngực cậu, đùa giỡn không ngừng.
Sóng nước dập dờn dịu dàng, hương thơm tắm rửa trong không khí quá dịu dàng, động tác của Địch Giang quá dịu dàng, Khúc Ninh mơ mơ màng màng bị hắn hôn, tự giác mở rộng thân thể ra cho hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Khúc Ninh bị hắn ném lên giường, Địch Giang sấn tới đè lên, từ tấm lưng trơn tuột xoa dần xuống phía dưới, lướt qua chỗ hõm xinh đẹp trên eo, sau đó đến hai quả núi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ve-viec-lam-sao-tom-duoc-mot-vi-kim-chu-thiet-to/1855555/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.