Ngao Túc hơi sững sờ, sau đó liền vươn hai tay ôm chặt Hoa Linh, thích ý hưởng thụ ngọt ngào dâng lên tận mép. Hôn xong, Hoa Linh hai má ửng đỏ, bất mãn trừng Ngao Túc: “Dưới tình huống này không phải cậu nên đảo khách làm chủ sao? Đầu lưỡi không động chút nào, làm tôi hôn đến mỏi miệng.”
Ngao Túc nhìn Hoa Linh, trong mắt có một tia ấm áp, nói: “Ban ngày anh chủ động, buổi tối tôi chủ động.”
Hoa Linh:…
Mắt Ngao Túc sáng lấp lánh, ánh mắt trong suốt tựa hồ dao động mấy phần tình sắc, hắn chậm rãi mở miệng: “Tối thứ sáu, được không?”
Hoa Linh chớp mắt, y hiểu rõ ý tứ của Ngao Túc, nhưng lại thấy rất lạ, bầu không khí hai người đang ám muội kiều diễm, coi như không lập tức lăn giường, nhẫn đến đêm nay cũng là cực hạn, tại sao cái tên này còn ôm gậy chờ đến thứ sáu chứ!
Hoa Linh cúi đầu, hai má cọ cọ ngực Ngao Túc, giọng mũi nồng đậm: “Tại sao không phải đêm nay?”
Ngao Túc khẽ nhíu mày, trầm mặc một hồi mới nói: “Thứ sáu tuần sau là ngày 8 tháng 8.”
Hoa Linh:…
Trong nửa phút, đầu Linh Vương điện hạ lóe lên vô số khả năng.
Mấy hôm nay Ngao Túc mệt mỏi?
Mấy ngày nay việc tìm hầu yêu tương đối mấu chốt?
Ngao Túc muốn chờ mấy ngày chuẩn bị rượu đỏ hoa hồng?
Tính công Ngao Túc bị gián đoạn?
Ngao Túc đến tháng?
…
Các loại giả thiết đáng tin vô căn cứ xoay mòng mòng trong đầu Hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ve-phuong-phap-thu-phuc-quy-mao-hoan-my/2171149/quyen-2-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.