Nhớ năm xưa, không, không chỉ năm xưa, bây giờ cũng thế, trong tam giới, bàn về độn thuật, nếu Hoa Linh tự nhận thứ hai, tuyệt đối không ai dám nhận thứ nhất. Con hầu yêu cứ như vậy biến mất ngay dưới mắt Hoa Linh, là khiêu khích cực lớn với ý chí chiến đấu của Linh Vương điện hạ.
Đánh không lại thì thôi, không lẽ ngay cả độn thuật cũng mạnh hơn mình? Trong mắt Linh Vương điện hạ dấy lên lửa giận hừng hực, cắn răng nói: “Điều, này, không, có, khả, năng.”
Y nói với Ngao Túc: “Camera theo dõi này của cậu bị gì rồi phải không? Hắn sao có thể biến mất không tăm hơi như vậy chứ?”
Một lát sau, giọng Ngao Túc truyền lại: “Chúng tôi sắp đến nơi rồi, nói cho tôi tọa độ chính xác chỗ gã biến mất đi.”
Hoa Linh đi đến chỗ hình ảnh, bấm vào vị trí hầu yêu biến mất, đọc hai con số hiện lên cho Ngao Túc.
Ngao Túc nói: “Đã biết, chúng tôi sẽ đến điều tra một chút, anh ngủ trước đi.”
Hoa Linh tức giận gõ lên máy chiếu Ngao Túc để lên bàn, nén giận nói: “Tôi sao mà ngủ được? Gã không thể biến mất như thế, coi như là dùng độn thuật cũng sẽ lưu lại tàn ảnh linh lực, huống hồ lâu như vậy vẫn có thể đi ra từ nơi khác, còn gã sao lại biết mất như thế được….”
Hoa Linh hơi giận giữ lải nhải, mãi đến tận khi bị Ngao Túc cắt ngang: “Nơi này có một cái động.”
Hoa Linh: “… Động?”
Ngao Túc: “Ừ, trên mặt đất có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ve-phuong-phap-thu-phuc-quy-mao-hoan-my/2171145/quyen-2-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.