*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoa Linh cùng Phi Liêm đều hơi kinh ngạc việc Úc Lũy xung phong nhận việc, thời điểm như thế này lẽ nào hắn không phải là sốt ruột về nhà kêu gào chơi game sao?
Hoa Linh nhìn Úc Lũy, sau khi nhìn thấy ánh mắt vẫn luôn gắt gao chăm chú trên mặt Dương Tiễn, trong lòng không khỏi nổi lên một trận bất an, tên nhị hóa* này, sẽ không làm chuyện điên rồ gì chứ.
*Nhị hóa: ngây thơ, ngốc nghêch. Xuất phát từ cụm từ “bệnh trung nhị” (gọi là chứng mồng hai) là tục ngữ của người Nhật Bản – chỉ sơ trung năm hai (tương đương với lớp 8 bên mình),thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tự tưởng coi mình là trung tâm. Mặc dù gọi là “bệnh” nhưng nó không cần thiết phải chữa, y học cũng không cho vào “bệnh tật”. Ở Việt Nam, “bệnh trung nhị” có tên gọi khác là “bệnh tuổi dậy thì”. Nguồn:Lam Ninh
Phi Liêm hiển nhiên cũng có lo lắng này, hắn ho nhẹ một tiếng, thấp giọng mở miệng nói: “Úc Lũy, chuyện buổi sáng đã ổn thỏa, đừng quên chuyện cậu đã đáp ứng tôi, nếu như cậu muốn mượn cơ hội trả thù Dương Tiễn, đừng trách tôi…”
Úc Lũy liếc nhìn Phi Liêm, mở miệng ngắt lời hắn nói: “Tớ sẽ không đánh hắn, tớ bảo đảm.”
Phi Liêm nghe vậy, yên lòng, Úc Lũy tuy rằng không đáng tin, thế nhưng vẫn luôn luôn thẳng thắn, chưa bao giờ nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ve-phuong-phap-thu-phuc-quy-mao-hoan-my/143042/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.