Sau đó, tiểu ngân long vọt khỏi người Kim Trăn, bay lên giữa không trung, quay cuồng vài vòng trên đầu hắn, thân thể tỏa ra ánh sáng màu lam nhạt, từ từ biến hình.
Kim Trăn ngẩng đầu nhìn cậu, đưa hai tay ra, vài giây sau, Kiều Mạt toàn thân trần trụi giáng xuống từ trên trời, rơi thẳng vào lòng Kim Trăn.
Kiều Mạt ôm cổ Kim Trăn, đẩy hắn ngã xuống bãi cát, cưỡi trên eo hắn, hai cánh tay xếp chồng trước ngực hắn, mặt kề sát chóp mũi hắn, cười khanh khách hỏi:
“Kim Kim, em ngầu không? Ngầu không? Cảm nhận được uy nghiêm của Đại long tộc em không?”
Lúc này, may mà cái đuôi sau mông Kiều Mạt đã rụt hẳn về, bằng không nhất định sẽ lắc đến rung bành bạch cho coi…
Kim Trăn ngắm mái tóc mềm mềm của Kiều Mạt, nhớ tới hai chạc cây nhỏ trên đầu cậu, trong mắt liền dâng lên ý cười, đáp:
“Nếu lớn thêm tí nữa thì uy nghiêm rồi, giờ còn hơi ngắn nhỏ.”
Nghe thế, mặt hoàng tử nhỏ thoắt cái đỏ muốn rỉ máu, cậu vùi đầu vào cổ Kim Trăn, oán giận nói:
“Em biết ngay anh sẽ chọc em không bự bằng anh mà, nên mới mãi không dám cho anh biết thân phận thật đó, đúng là ném sạch mặt mũi Đại long tộc rồi…”
Kim Trăn: …
Hình như sai sai chỗ nào thì phải?
Hoàng tử nhỏ gục trên người Kim Trăn, tự mình nói tiếp:
“Thiệt ra em còn lâu mới ngắn nhỏ, đã thuộc loại trung bình trong chủng tộc loài người rồi, ngược lại là anh đó, rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ve-phuong-phap-an-kim-dan-chuan-khoi-chinh/1964856/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.