Tống Thanh Thời ngủ rất ngon, khi tỉnh lại thì đã là nửa đêm, cậu phát hiện mình đang gối đầu lên đùi vị Việt tiên sinh tự nhận là có quen biết kia, thấy hơi xấu hổ, mà chẳng biết sao môi cậu lại có chút sưng đỏ, Tống Thanh Thời vội vàng lau khóe miệng, kiểm tra xem có chảy nước miếng không.
May mà không xảy ra tai nạn gì xấu hổ...
Dưới dược hiệu mạnh mẽ của Thập Chuyển Kim Tủy Linh Đan, thương thế của cậu đã tốt hơn rất nhiều. Cậu thử đứng dậy, cử động cơ thể, phát hiện thuốc dùng cho vết thương trên người cũng đã được đổi thành linh dược tốt hơn, mang theo thành phần giảm đau, khiến cho đau đớn khó nhịn biến mất, chỉ còn chút tê ngứa nho nhỏ.
Việt tiên sinh cảm nhận cậu đã tỉnh thì cũng mở mắt ra.
Tống Thanh Thời cảm kích tươi cười với y, sau đó phát hiện Tống Cẩm Thành đang quỳ gối trong góc, úp mặt vào tường hối lỗi. Tuy biết đây là chuyện của thầy trò nhà người ta dạy dỗ nhau, không nên nhúng tay vào, nhưng cậu cũng có duyên với đứa nhỏ này, cũng không nỡ mặc kệ.
Trong lúc cậu còn đang mải suy nghĩ về chuyện này, Việt tiên sinh đã lấy túi giới tử của cậu, dốc vào trong đó một đống linh thạch, Tống Thanh Thời giật nảy mình, vội vàng ngăn lại: "Ta đã dùng đan dược quý giá rồi, không thể lấy những thứ này nữa."
Dù sao cũng không phải cha ruột, càng không phải cha nuôi, sao có thể lấy nhiều linh thạch như vậy được?
"Những thứ này vốn là của ngươi." Việt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ve-ket-cuc-viec-cuu-lam-nhan-vat-phan-dien/1504907/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.