Nợ tiền phải trả tiền, đạo lý hiển nhiên.
Tống Thanh Thời rất không thích nợ tiền, càng không thích thiếu tiền cứu mạng. Cậu rất cố gắng giải thích, muốn để cho vị hình như là trưởng bối của Tống Cẩm Thành biết rằng mình là người rất có uy tín, tuyệt đối không phải loại vô sỉ sẽ khất nợ tiền thuốc men, dù có phải luyện đan hay đi bí cảnh, dù có phải làm thuê hay đứng bán hàng rong, cậu nhất định sẽ kiếm tiền trả nợ!
Cậu không giỏi ăn nói, khó khăn mãi mới diễn tả được...
Việt tiên sinh càng thêm âm u, cách mặt nạ cũng có thể cảm nhận được y không vui.
Tống Thanh Thời càng thêm luống cuống, linh thạch thượng phẩm là loại tiền tệ mệnh giá rất cao, nếu như tu sĩ Trúc Cơ thông thường không có được kỳ ngộ hoặc kỹ năng đặc thù, mỗi năm kiếm được mười mấy viên đã là nhiều. Tống Cẩm Thành là con nhà giàu không hiểu thế sự nên mới có thể dễ dàng lấy ra đan dược quý báu giá trị những tám trăm linh thạch thượng phẩm. Giờ thì phụ huynh đã tìm tới tận cửa, lỡ coi cậu thành lừa đảo thì phải làm sao bây giờ?
Cậu nhớ là Tu Tiên Giới không có ràng buộc pháp luật, lừa đảo đều bị đánh chết không có cơ hội biện luận.
"Ngươi đừng sợ." Mặc dù Tống Cẩm Thành sợ sư thúc tổ đến mức nhũn hết cả chân, nhưng nhìn thấy Tống Thanh Thời bối rối căng thẳng đến mức không ra thể thống gì, hắn vẫn rất trượng nghĩa đứng ra nói chuyện cho người bệnh: "Dược Vương Cốc sẽ không vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ve-ket-cuc-viec-cuu-lam-nhan-vat-phan-dien/1504906/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.